Lý Hơi và Nguyễn Nhược Nhược đang ôm nhau, nghe được thanh âm kia
liền như bị điện giật nhảy dạt ra. Phía trước chẳng mấy chốc xuất hiện thêm
nhiều người, dẫn đầu là một vị công tử mặc hoàng liệp bào, đầu đội ngọc
quan, dung mạo tuấn lãng. Đi bên cạnh hắn là Ngọc Liên Thành, bạch y
như ánh trăng, thanh hoa vô đối. Những người theo sau đều mặc trang phục
thị vệ trong cung. Ngọc Liên Thành hoàn toàn kinh ngạc, sắc mặt hắn đột
nhiên tái nhợt, đôi mi mắt âm u khó dò.
Nguyễn Nhược Nhược không nghĩ sẽ gặp Ngọc Liên Thành trong chuyến
đi săn này nên nhất thời cũng kinh ngạc. Nhìn sắc mặt hắn đột nhiên thay
đổi, nàng cảm thấy căng thẳng. Lý Hơi nhìn những người mới đến một
chút, sau khi bình tĩnh lại liền tiến tới chắp tay hành lễ, “Thất hoàng tử, Phò
mã gia”
“Lý Hơi, chúng ta là huynh đệ một nhà, ở đây cũng không phải là thâm
cung nội đình, ngươi không cần câu nệ lễ tiết như vậy”. Hóa ra vị công tử
mặc hoàng bào kia chính là Thất hoàng tử Lý Mân. Đôi mắt tò mò của hắn
chuyển hướng nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược, cao thấp đánh giá một
phen, giọng điệu có chút buồn bực, “Chẳng qua là…Lý Hơi, ta không nghĩ
là ngươi chuộng nam phong a!”
Hiểu lầm rồi…Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ nhịn không được cười phá ra
một tiếng, sau đó vội vàng cắn chặt hàm răng, cố nén cười. Sắc mặt Lý Hơi
nhanh chóng hồng lên, hai bên tai đỏ ửng. Trong lúc cực kì quẫn bách, hắn
không biết phải nói gì.
Lý Mân vẫn chưa phát giác ra sự tình, hắn tự thân độc diễn, “Khó trách
ngươi đến bây giờ vẫn không đụng đến nữ sắc, hóa là vì…thị hiếu này.
Nhưng lá gan cũng ngươi cũng lớn nha, đi săn mà cũng dám mang thị nhân
theo cùng, còn ở đây thân mật. Nếu để phụ hoàng nhìn thấy, phụ thân cũng
ngươi cũng không xong đâu.”