HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 471

Một lời của Lý Mân hỏi ra, một hồi lâu sau vẫn không thấy nàng trả lời.

Ánh mắt ngừng lại, hắn thấy thần trí nàng đang đi lạc đến tận nơi nào, tâm
tư vừa mờ ảo vừa ngọt ngào, bất giác miệng nàng nở một nụ cười. Vừa nhìn
đã biết nàng đang chìm vào một vùng kí ức vô cùng đẹp. Nữ nhân đang yêu
có thể xinh đẹp sánh ngang với thu nguyệt thế này sao! Thất hoàng tử Lý
Mân gặp qua rất nhiều nữ nhân ở trước mặt hắn cầu hoan, miệng cười yêu
mị, nhưng đối với nụ cười rạng ngời vẻ đẹp tự nhiên này thì hắn chưa thấy
bao giờ. Những nữ nhân kia, chính là thiếu một chữ “tâm”. Nụ cười của
Nguyễn Nhược Nhược như hương lan rừng, như ánh mặt trời ngày xuân
rạng rỡ ấm áp. Trong lòng Lý Mân bất giác rung động.

Ngọc Liên Thành vừa mới bỏ vào miệng một khối thịt nai, lại nhìn thấy

nụ cười tươi đẹp của Nguyễn Nhược Nhược liền cảm thấy tắc ngẽn, bao
nhiêu hương vị trên lưỡi đều hóa thành nhạt nhẽo.

Nguyễn Nhược Nhược thất thần hồi lâu mới tỉnh lại, nàng hơi áy náy

nhìn Lý Mân cười một tiếng, “Ta vẫn còn muốn ăn thêm thịt nai!”. Vô cùng
tự nhiên, Lý Mân đem miếng thịt nai trên tay mình đưa cho Nguyễn Nhược
Nhược.

Nguyễn Nhược Nhược không hề khách khí nhận lấy, vừa cắn vào một

miếng đã vội vàng phun ra, “Thất hoàng tử, thịt này chưa nướng chín a!”

Lý Mân vừa bực mình vừa buồn cười, có thể ăn thịt nai do chính hắn

nướng đã được xem là vinh dự lớn đối với dân thường rồi, đừng nói là
nướng chưa chín, cho dù là thịt sống cũng muốn nuốt vào bụng cho bằng
hết. Vậy mà nàng lại trách cứ hắn nướng chưa chín! Đổi lại là người khác,
hắn đã cho người mang roi đến “tẩm quất” một trận rồi.

“Khó ăn vậy à? Nếu không ăn được thì cứ nhả ra”

“Cũng không phải là khó ăn mà là thịt ngươi nướng chưa đủ lửa, nhìn nè,

ở đây vẫn còn tơ máu. Cứ ăn thịt nửa sống nửa chín như vậy sẽ tạo điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.