HỮU PHỈ - Trang 1032

Thiếu gia tiêu cục lần đầu tiên ra ngoài, nhất thời nổi lòng tốt nhưng

chưa từng nghĩ đến dài lâu, sững sờ tại chỗ.

Tiểu nhị cúi đầu khom lưng chắp tay với hắn, lược bớt câu tiếp theo

“có việc gì ngài cứ dặn dò tôi”, bị những khách khác gọi nên chạy đi như
một làn khói.

– Ngựa xe như nước, người đông tấp nập, một khi loạn lạc, sụp đổ rã

rời, tựa như bình sứ rơi xuống đất, giang sơn xa gần, tất thảy cô liêu…

Lão kể chuyện giọng khàn khàn, nghe vào tai như sắt rỉ cạo tới cạo lui

trên mảnh sứ, khách điếm nhất thời yên tĩnh, nghe lão kể chuyện thở dài
nặng nề, ngửa đầu nhìn quanh, phẫn nộ vỗ kinh đường mộc vang một tiếng.

Trong góc có một vị khách mặc áo bông dày thật sớm, cằm rúc vào cổ

áo, không nhìn rõ tướng mạo, trong tiếng kinh đường mộc, hắn trầm tư
nhìn tiểu nhị lăng xăng chạy tới chạy lui, hắn để tiền xuống, lại kéo cổ áo
lên trên rồi lặng lẽ rời đi.

Tiểu nhị vất vả bận bịu xong một vòng, thấy có bàn trống liền tới dọn,

tiện thể cất mấy đồng tiền do khách để lại, nào ngờ khi đưa tay chạm vào
thì giật mình, trên đồng tiền ấy kết một tầng sương lạnh.

Hai ngày sau, trong khách điếm “Đầu Nhất Hộ” nghênh đón vài vị

khách trẻ tuổi.

Đi đầu là hai cô nương, chắc là tỷ muội, khoác tay nhau, người lớn

tuổi hơn đeo khăn che mặt, người còn lại chỉ khoảng 14 15 tuổi, mặt trái
xoan, mắt to tròn, trông có chút trẻ con.

Nơi đây từ sáng đến tối chỉ có lưu dân và khách giang hồ, rất ít thấy cô

nương xinh đẹp, hai người họ vừa vào cửa liền có mấy ánh mắt hoặc rõ
ràng hoặc âm thầm bắn tới, ai ngờ ngay sau đó là một hán tử mặt đen như
than vào theo, tay xách một thanh Nhạn Sí Đại Hoàn đao rất khí thế, hán tử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.