HỮU PHỈ - Trang 1653

– Ý ngươi là mấy tiền bối đó đều chết vì minh ước Hải Thiên Nhất

Sắc, bị người khác diệt khẩu. Điều này ta cũng từng nghĩ, nhưng sau đó
thấy không ổn, nếu người hại họ chính là người năm xưa cùng họ lập ra
minh ước thì thủ đoạn người đó tất nhiên vô cùng lợi hại. Hắn đã có thể
giết người trong vô hình, vậy sao còn mặc cho tín vật hoa văn sóng nước
phiêu bạt khắp nơi? Dù sao nếu là ta, ta chắc chắn không thể thờ ơ nhìn tín
vật Hải Thiên Nhất Sắc rơi vào tay Trịnh La Sinh của núi Hoạt Nhân Tử
Nhân.

Ưng Hà Tòng sững sờ:

– Cũng đúng.

Dương Cẩn nghe mà đầu như to ra, hoàn toàn rơi vào sương mù,

chẳng hiểu gì ráo.

Y ngán ngẩm đi loanh quanh, xách một cái vỏ Sơn Xuyên kiếm bên

cạnh lên áng chừng trong tay, nói:

– Nè, lão đạo sĩ mà các ngươi nói có phải có bệnh không? Nếu cảm

thấy vỏ kiếm đó trong tay Ân Bái là mầm họa chứ không phải tham lam đồ
của tiểu tử kia, thì hủy ngay trước mặt hắn ta, nói cho rõ ràng không phải
được rồi sao? Có gì không nói thẳng mà lại đi làm mớ vô dụng này… Mấy
đồ rởm này tuồn ra ngoài, Ân Bái thì an toàn rồi, nhưng “Hải Thiên Nhất
Sắc” gì đó không phải càng ồn ào ầm ĩ hơn sao? Làm điều thừa thãi.

Ba người kia nghe vậy, toàn bộ đều sững sờ, ai nấy đều trầm mặc như

có điều suy nghĩ.

Dương Cẩn lại nói to:

– Ta thấy nơi này không có đồ gì mới nữa, không phải các ngươi

muốn tìm vết tích Niết Bàn cổ sao? Đi không đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.