HỮU PHỈ - Trang 1651

Nhóm người trong lúc vô tình đã phát hiện một chân tướng vu hồi như

vậy, nhất thời đều không thốt nên lời, cùng lặng yên chốc lát.

Qua một lát, Ưng Hà Tòng lại nói:

– Nhưng mọi người không thấy lạ sao? Một vỏ kiếm như vậy, không

cần đại sư, thợ bình thường chỉ cần có mẫu, muốn phục chế bao nhiêu là có
bấy nhiêu, mọi người nói xem, Ân Văn Lam năm xưa kết minh Hải Thiên
Nhất Sắc lại dùng vỏ kiếm – cái “hộp” này làm tín vật, có quá như trò đùa
không?

Lý Thịnh nói:

– Như trò đùa đâu chỉ mỗi vật này, còn nhớ ấn của Hoắc gia tên gì

không? “Thận Độc”, mọi người không cảm thấy hai chữ đó nghe như con
ấn làm riêng chơi ư? Còn về “tín vật bảo chủ” toàn là mọi người nghe Hoắc
Liên Đào tự biên tự diễn thôi. Ta nghĩ mãi không hiểu, Hoắc gia bảo không
phải chỉ là một môn phái giang hồ do lão bảo chủ mang một đám đệ tử lập
nên sao? Lão bảo chủ chỉ là kết giao bằng hữu rộng rãi chứ chưa bao giờ tự
xưng võ lâm minh chủ, còn mọi người tới quy thuận Hoắc gia ở Nhạc
Dương cũng là chuyện mấy năm trước sau khi Bắc Đẩu Liêm Trinh chết.
Cho nên Hoắc lão bảo chủ năm xưa ở không làm một món tín vật to thế
làm gì?

Chu Phỉ:

– Chuyện càng giống trò đùa hơn đâu phải huynh chưa từng gặp. Tín

vật của Ngô tướng quân là khóa trường mệnh của Sở Sở, không phải khóa
vàng mà là một cái khóa bạc không đáng tiền. Cái mà ông ngoại muội để
lại càng kỳ cục hơn, năm ngoái lúc muội về nhà giúp mẹ dọn dẹp đồ đạc
cũ, mẹ có cho muội xem. Đó là chiếc vòng tay mẹ đeo hồi bé, xấu chết đi
được, không giấu gì mọi người, cái vòng đó nhỏ đến mức ngay cả ta cũng
đeo không vừa, ngoại trừ nấu chảy ra đúc mới thì không thấy có giá trị gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.