HỮU PHỈ - Trang 1713

Tuy 48 trại không tới mức môn quy nghiêm ngặt nhưng trong lòng

tiểu bối, đại đương gia là chí cao vô thượng. Dù sao ba người bọn Chu Phỉ
từ nhỏ chưa bao giờ dám có ý đồ nghe chuyện của trưởng bối.

Lý Nghiên tò mò đến khó chịu, vội nói:

– Không tốt mà ông còn nhắc làm gì? Văn tướng quân, sao ông có thể

như vậy chứ!

Văn Dục không kìm được bật cười:

– Hôm nay nếu ta không nói ra gì đó thì mấy đứa không để ta đi chứ

gì?

Chu Phỉ nghe vậy, lẳng lặng nhấc trường côn chắn bên cạnh, rất có ý

“ông cứ đi thử xem”.

– Tha mạng, tha mạng.

Văn Dục trêu tiểu cô nương đủ mới thong thả nói:

– Được rồi, thật ra cũng không có gì, Chu tiên sinh cũng chỉ tình cờ

nhắc với ta thôi, năm ông ấy còn nhỏ gặp phải thiên tai nhân họa, cửa mất
nhà tan, ngẫu nhiên được Lý lão trại chủ đi ngang qua cứu, mang về nhà
chăm sóc mấy năm. Chu tiên sinh vốn xuất thân thư hương môn đệ, sách
từng đọc qua là không quên được, sau đó tuổi tác lớn hơn, Lý lão trại chủ
lo trong trại không có danh sư sẽ làm lỡ dở đời ông ấy, nên mới đưa ông ấy
đến Lương gia ở Giang Nam.

Lý Nghiên:

– A? Vậy chẳng phải cô cô và cô phụ đã quen nhau từ rất nhỏ sao? Đó

là thanh mai trúc mã rồi?

Văn Dục cười không nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.