HỮU PHỈ - Trang 187

cảm thấy hoa mắt, nàng buột miệng:

- Thôi đi, ra ngoài hẵng nói.

Tạ Doãn cười lớn:

- Sau đó ai nói lời không giữ lời là cún con à? Không được, dù một lời

hứa không đáng giá nghìn vàng cũng không thể trở mặt, danh tiếng thay đổi
thất thường truyền ra ngoài, tương lai làm sao có chỗ đặt chân trên đời?
Huống hồ vô duyên vô cớ bị người ta nhốt ở đây, nếu cứ chịu thua như thế
thì mặt mũi để đâu?

Dựa vào tuổi tác của Chu Phỉ vẫn chưa lĩnh hội được rằng mặt mũi

của anh hùng hảo hán còn lớn hơn trời, nhưng nàng rất có chí khí “cầu
đồng tồn dị” (4), không hiểu sẽ không cãi lý với người ta, nàng nghĩ nghĩ
rồi nói:

- Vậy ta nghĩ cách thả mọi người ra.

(4) Tìm đến cái chung nhưng vẫn giữ được bản sắc riêng.

Tạ Doãn nhìn nàng:

- Muội muội à, nghe lời huynh, về nhà tìm trưởng bối trong nhà đưa

bái thiếp đến Hoắc gia bảo, nói là để lạc mất một người, nhờ Hoắc gia bảo
giúp đỡ tìm kiếm.

Chu Phỉ cau mày nói:

- Không phải ngươi mới nói nhà lao này không phải ý đồ của Hoắc gia

bảo sao?

- Nước quá trong ắt không có cá.

Tạ Doãn dựa vào vách đá trong hang, uể oải nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.