HỮU PHỈ
Priest
www.dtv-ebook.com
Chương 174: Bài Số 1 – Người Viết: Kỷ Hoài (
紀淮)
Đây là quyển sách đầu tiên tôi xem của Pi Pi, cũng là quyển sách mà
tôi cực kỳ rung động.
Lý do thích một quyển sách không gì ngoài ba yếu tố: xây dựng nhân
vật, nội dung và cách hành văn. Tạ Doãn không đứng đắn, Chu Phỉ ngầu
lòi, Lý Nghiên đáng yêu… đều rất lay động lòng tôi. Doãn ca bề ngoài
phong lưu ngả ngớn nhưng thực tế nội tâm lại vô cùng đáng tin cậy. Chu
Phỉ xinh đẹp, kiêu ngạo, chính trực, về sau cũng biết bông đùa. Họ đều
mang trên mình phong thái nghĩa hiệp. Cơn lũ hiện thực cuốn họ trôi về
phía trước, song họ đều không đánh mất bản tâm, lòng vẫn vẹn nguyên chí
hướng.
“A Phỉ, ngoài quỷ thần ra, kẻ cất bước giữa thế gian đều là phàm nhân,
vì sao con không dám tin, rằng đao trong tay mình có thể không gì không
phá?”Đó là cái dũng của quyết chí tiến lên, không sợ hãi, không lùi bước.
Cái dũng ấy của A Phỉ không phải là cái dũng của kẻ mãng phu, cô biết rõ
trình độ bản thân mình. Có một bài đồng nhân ca “Hữu Phỉ” mà tôi cực kỳ
thích, đó là bài “Chỉ bút xuân thu”, tôi nghe đi nghe lại rất nhiều lần, vô
cùng thích phần phối âm của nó:
“Hậu nhân của danh môn.” A Phỉ nói: “Không, ta vẫn chưa xứng.”
Từ đầu đến cuối, trong lòng cô luôn mang niềm kính nể.
Doãn ca nói:“Tay cô cầm vũ khí sắc bén, chỉ cần mũi đao hướng về
phía trước là có thể vượt mọi chông gai, không chỗ nào không thể đi. Sinh
tử, tôn ti, anh hùng hay hèn nhát, vô số con đường đặt dưới chân cô, đúng