sai phải trái hiền ngu trung gian, đều chỉ trong một ý nghĩ của cô, còn chưa
đủ may mắn sao?”Tôi thật sự rất cảm động, nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Đoạn sau là“Cô có biết đa số người sống ở đời, hoặc bị hạn chế bởi xuất
thân, hoặc bị hạn chế bởi tư chất, đều chỉ có thểphómặc chosốmệnh, không
thể làm chủ, chưa bao giờ có cơ hội lựa chọn?”, giọng anh bàng bạc mang
đến cho tôi cảm giác Doãn ca nhìn mọi việc vô cùng thấu suốt. Siêu siêu
thích. Một con người lập thể, đa diện, sinh động, đầy sức lay động lòng
người. Đoạn đầu Doãn ca sợ A Phỉ bị hỏa thiêu nên lao đi tìm cô, nỗi lo
lắng trong nháy mắt ấy, hành vi không lý trí ấy càng khiến anh thêm đầy
đặn, thêm khiến người ta yêu thích và rung động.
Văn của Pi Pi luôn phóng khoáng, văn cổ đại tự có cảm giác chính
trực mênh mang nhưng lại thể hiện rất nhiều mặt và tinh tế, lơ đãng đi vào
lòng người.
Tôi nhớ mãi khi nhìn thấy câu được in trên trang bìa sách “Hữu
Phỉ”:“Ánh trăng cô độc tự soi, lòng dạ như băng tuyết”, tôi cảm động ngay
tức khắc. Phảng phất như tôi có thể thấy dáng vẻ họ không thẹn với lương
tâm, lòng dạ như băng tuyết, đứng ngạo nghễ trong trời đất.
Ngoại truyện của sách không dài nhưng khiến tôi mãi khó bình tâm.
Cuộc đời Ân Bái rốt cuộc là lỗi của ai đây, chẳng qua là tạo hóa trêu ngươi,
người đành bất lực mà thôi. Bên cạnh chuyện giang hồ của thế hệ trẻ, giang
hồ của thế hệ trước cũng khiến người ta xúc động. Một giang hồ được vẽ
nên chỉ với dăm ba câu: mỹ nhân ca múa, thỏa thuê uống rượu chơi cờ, các
tiền bối giao du với nhau lấy chữ nghĩa làm đầu, chân thành đối đãi. Hào
nghĩa giang hồ sống động trên trang giấy.
Hoàng thành thăm thẳm gió mưa có lúc nào ngơi.
Lời tuy ít ỏi nhưng ý nghĩa vô vàn.