HỮU PHỈ - Trang 294

Tạ Doãn lắc đầu nói:

- Ta không đi không được.

Nói tới cũng lạ, Tạ Doãn đối đãi với ai cũng trưng ra khuôn mặt cợt

nhả, dù là với nữ tử xa lạ cũng có thể làm như rất quen thuộc, nhưng thái
độ của hắn đối với Minh Sâm gọi hắn là “tam ca” này lại vô cùng nghiêm
túc, hầu như tiếc chữ như vàng.

- Là vì bằng hữu của huynh trong khách điếm sao?

Minh Sâm cài cửa phòng, nói:

- Huynh nghe đệ nói trước, đệ đã bảo Bạch sư phụ đi dò xét rồi, hễ có

tin tức là lập tức nói cho huynh ngay. Khách điếm đó bây giờ đã cháy
không còn ra hình thù gì nữa, trên người huynh lại có thương tích, nếu
Bạch sư phụ cũng tay trắng trở về thì huynh đi có ích lợi gì?

Tạ Doãn suy nghĩ, thừa nhận người ta nói đúng, tuy ngoài miệng hắn

thường ba hoa khoác lác nhưng trong lòng không phải hoàn toàn không tự
hiểu lấy mình, hắn biết “Bạch sư phụ” trong lời người thiếu niên ấy cao
minh hơn mình không chỉ một chút thì cũng không khăng khăng đòi ra
ngoài gây thêm phiền phức nữa.

Minh Sâm thấy thế thở phào nhẹ nhõm, thả tay trên cửa xuống, đi vào

ngồi trong phòng, hỏi:

- Huynh ở cùng ai thế? Nếu không phải Thanh Mai nhận ra huynh, kịp

thời mang huynh về thì hôm nay chẳng phải nguy hiểm lắm ư? Làm đệ sợ
muốn chết.

- Nói ra dài lắm, thay huynh đa tạ Thanh Mai cô nương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.