HỮU PHỈ - Trang 539

nào bồng bềnh mà tới, trong mấy hơi thở đã đến cuối đường nhỏ lên núi,
người đi đầu cắm ở bên đường một lá cờ Thanh Long, sau đó tách ra hai
bên, mặt Thanh Long chúa như cá nheo vượt lên cả mọi người, ung dung
ngẩng đầu nhìn bọn Chu Phỉ già yếu bệnh tật, lập tức vẫy tay vào không
trung, một loài động vật như con chuột to màu xám thình lình nhảy xuống
khỏi cái cây phía trên Ân Bái, chốc lát đã chạy vào tay Thanh Long chúa.

Thanh Long chúa vô cùng yêu thương bế con chuột đó, dùng ngón tay

vuốt lông nó, không hề chê bẩn, còn hôn lên một cái, cười nói:

- Chó chưa gỡ vòng cổ, đừng hòng ai bắt được.

Ân Bái luôn bị Hoa chưởng quỹ bóp cổ, thật may chưa tắt thở, khó

khăn lắm Hoa chưởng quỹ mới nới lỏng tay, hắn ta cuối cùng cũng có cơ
hội nói chuyện:

- Bọn ta mỗi ngày đều ăn một loại đan dược, trên cơ thể có mùi, con

người không ngửi được, chỉ có con chuột tìm hương kia là có thể ngửi
được, chạy đến chân trời góc biển đều có thể bị tìm ra, ai bảo các ngươi cứ
cưỡng ép ta theo?

Người này có rắm không thả sớm, đúng là cực kỳ đáng ghét, Chu Phỉ

cảm thấy mặt mũi của Sơn Xuyên kiếm đã không đủ dùng nữa, nàng nhất
định phải ra tay làm thịt tên tiểu bạch kiểm này mới có thể tiêu tan mối hận
trong lòng.

Thanh Long chúa buông lỏng tay, con chuột xám được huấn luyện bò

từ cánh tay lên vai hắn ta, đoan chính ngồi đó, đôi mắt nhỏ xoay loạn tít.

Thanh Long chúa nói:

- Không sai, mau trả con chó nhỏ nhà ta về, bổn tọa thưởng cho các

ngươi toàn thây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.