HỮU PHỈ - Trang 81

- Không gì cả, tiểu sinh họ Tạ tên Doãn tự Nấm Mốc, hiệu “Cư sĩ nghĩ

thoáng”, vốn là một người nhàn rỗi.

Tạ Doãn nghiêm túc nói:

- Hôm đó ta đang đi dã ngoại câu cá, lão nhân gia ông ấy lết thân già

bệnh tật tàn tạ tới tế bái một nấm mồ hoang, bái xong đứng dậy không nổi,
nằm trên đất khóc lớn, ta thấy một ông lão như ông ấy khóc thật đáng
thương mới đồng ý chạy vặt giúp.

Chu Phỉ:

- …

Nàng kinh hoàng phát hiện, vị Tạ công tử này, e là quả nhiên có bệnh.

Chu Phỉ khó tin hỏi:

- Chỉ vì một ông lão khóc mà ngươi liều chết xông vào 48 trại giúp

ông ta?

Tạ Doãn đính chính:

- Không phải vì một ông lão khóc mà là vì Lương Thiệu khóc____cô

không biết Lương Thiệu là ai sao? Chẳng lẽ cha cô chưa từng nói với cô?

Cái tên này kỳ thực Chu Phỉ nghe hơi quen quen, hẳn là từng được

nghe nói, có điều Chu Dĩ Đường tính tình ôn hòa lại hay nói nhiều, lúc ông
dông dông dài dài thì Chu Phỉ luôn xem như đang nghe lão hòa thượng
tụng kinh, vào tai trái ra tai phải, nghe mười câu nhớ được một câu đã xem
như không tệ, dù sao ông ấy cũng không nỡ phạt nàng.

Tạ Doãn thấy nàng không lên tiếng thì giải thích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.