HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 345

“Từ năm tôi 18 tuổi chia tay cô ấy cho tới bây giờ, hôm nay, là lần đầu tiên
cô ấy tìm tôi, mười năm đây là lần đầu tiên cô ấy gọi điện thoại cho tôi, là
lần đầu tiên cố ấy liên lạc với tôi, là lần đầu tiên cô ấy nhớ tới tôi.” Suốt
mười năm.

Ai biết, mười năm này đối với anh có ý nghĩa gì? Có nhớ truyện “Bác đánh
cá và gã hung thần” không (*)? Năm đầu tiên sau khi cô bỏ đi, anh từng
khờ dại từng trông mong, hy vọng cô nghĩ thông, bỏ xuống chuyện cũ, nhớ
tới anh, chủ động liên lạc với anh.

Năm thứ hai, vẫn không có tin tức của cô, anh bắt đầu thất vọng.

Năm thứ ba, nỗi nhớ cô dần dần trở thành nỗi hận, anh không hiểu, chẳng lẽ
tất cả những tình cảm của quá khứ đều là giả? Tại sao cô lại có thể tuyệt
tình quyết tâm biến mất như vậy?

Năm thứ tư, sự chờ đợi của anh dần tuyệt vọng, bắt đầu cố ý ép mình quên
đi.

Một năm, lại một năm nữa trôi qua, anh nhấn chìm bản thân vào trong công
việc, từng có một khoảng thời gian, sáng sớm mỗi ngày khi tỉnh dậy anh
đều soi gương, muốn xem tóc mình đã bạc hay chưa.

Bảy năm trôi qua, sự chờ đợi kéo dài đối với chuyện yêu và hận của cô cuối
cùng cũng phai nhạt, anh chấp nhận sự thật cô sẽ không bao giờ quay về
nữa.

Nhưng ngay khi anh quyết định bắt đầu một cuộc đời mới, còn chân thành
đề nghị đính hôn với Nhất Tâm, cô lại đột nhiên xuất hiện trong bữa tiệc
đính hôn của anh, không ai biết cảm giác trong cái chớp mắt kia của anh,
nếu có thể, giây phút đó anh rất muốn tự tay giết cô.

Trong cái đêm tan vỡ dưới tầng nhà cô, anh từng chỉ vào mũi cô và nói, một
ngày nào đó anh sẽ vượt qua Chu Lâm Lộ, một ngày nào đó anh sẽ làm cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.