HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 400

Còn chưa lấy lại tinh thần, điện thoại vang lên.

Bà mời cô đến Lạc Dương chơi, cô vốn định hẹn gặp bên ngoài, nghĩ kĩ lại
có cảm giác để trưởng bối phải đi là chuyện vô lễ, vậy nên dịu dàng đồng ý.

Đường Lạc Dương vẫn thấp thoáng trong bóng cây u tĩnh, khi đỗ xe trước
hàng rào màu bạc chạm hoa có có một cảm giác hồi hộp cô độc, trước kia
cho dù sớm hay muộn, đến hay đi khỏi nhà Chiếm Nam Huyền, anh đều cố
chấp đưa cô ra tận cửa, vậy mà giờ đây, mỗi lần chỉ có một người độc lai
độc vãng như thế này.

Cô nhấn chuông, vài giây sau cánh cửa rào tự động mở ra.

Cảnh vật ngoài cửa xe từ từ lui về phía sau, cho dù đấy là lần thứ ba đến
đây, dinh thự tư nhân rộng lớn khoa trương này vẫn khiến thị giác cô mang
đến rung động rất nhỏ.

Châu Tương Linh tự mình mở cửa đón cô:”Chị Hoan, bưng một bát đường
phèn ngân nhĩ lại đây.”

Cô lấy một hộp trà tinh xảo ra:”Bác Chiếm, cái này cháu tặng bác.”

“Cháu chịu đến bác đã vui lắm rồi, quà cáp làm gì.” Châu Tương Linh cẩn
thận đánh giá cô, một lúc lâu sau mới tiếc nói:”Sao lại cắt tóc ngắn thế
này.”

Ôn Noãn cười híp mắt, đầu nghiêng trái nghiêng phải:”Có phải rất giống
hồi mười mấy tuổi không ạ?”

Dáng vẻ tinh quái của cô làm Châu Tương Linh bật cười:”Ừ, giống lắm.”
Nói xong bất giác lại có chút sụt sùi.

Khi còn bé Ôn Noãn là một cô nhóc vui vẻ, vừa đơn thuần lại vừa khờ dại,
Chiếm Nam Huyền rất thích chọc cô, hai người cực kì giống một đôi tiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.