HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 462

quấn quít đến mức không thể gỡ bỏ, nhưng mà thời gian trôi qua, chỉ sợ…
cô đã không còn là người anh yêu muốn kết hôn cùng nữa.

Không biết sau khi kết thúc mấy lần vần vũ, trăng đã lên giữa trời.

Chiếm Nam Huyền xuống giường tìm đồ ăn, cô mềm oặt xụi lơ trên
giường, hai má đỏ bừng, mí mắt không thể mở ra được và hai bên tóc mai
đã thấm ướt mồ hôi, thể lực và tinh thần cạn kiệt gần như hư thoát.

Không biết người hầu đã dọn xong điểm tâm trong phòng khách từ khi nào,
Chiếm Nam Huyền bưng vào phòng ngủ.

“Dậy ăn chút gì đi.”

“Ứ.” Cô trong cơn thèm ngủ lập tức cự tuyệt, tiếng thở lười nhác êm ái
khiến anh bật cười.

Anh ôm cô ngồi dậy, cổ tay bám trên cổ anh không đến mười giây đã mất
lực rủ xuống, ôm chặt vòng eo gầy yếu của cô, dựa cái lưng trần mềm mại
của cô vào trong ngực, điều chỉnh lại tư thế ngồi của cô giúp cô thoải mái
hơn trong lòng mình, tất cả các động tác đều thành thục đến tự nhiên, sau
đó anh cầm bát lên.

Anh đút từng thìa sữa nhỏ vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô, rồi anh xắt
nửa cái bánh ngọt việt quất đưa tới bên miệng cô.

Nhiều năm trước mỗi ngày cuối tuần, anh đều luôn ngồi trên giường cô như
vậy, giúp cô ăn sáng.

Cái đầu tựa trên hõm vai anh ngiêng về phía khuỷu tay anh, cô ngoảnh đầu
nhìn lại, ánh sáng tinh nghịch đã lâu không gặp trong mắt chợt ẩn hiện:”Em
cũng đút cho anh ăn nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.