HUYỄN HOẶC CỦA TỘI LỖI - Trang 131

- Thế phấn hoa, cỏ có gây phản ứng gì không ?
- Tôi chịu đấy - Oleg đáp, lưỡng lự - Cô ta không nói gì về chuyện ấy,

còn tôi thì không đoán ra để hỏi. Điều ấy quan trọng ư ?

- Tất nhiên. Nhưng tôi sẽ tự hỏi cô ta vào thứ Hai. Cô ta gần đây có

xét nghiệm gì không ? Máu hoặc nước tiểu chẳng hạn.

- Tôi chịu nốt.
- Tôi muốn nói là nếu cô ta có làm xét nghiệm, thì cứ để cô ta mang

đến buổi khám, tôi sẽ dễ làm hơn.

- Vì buổi khám đã hoãn sang thứ Hai, cô ta hẳn sẽ kịp đi xét nghiệm.
- Không cần đâu. Oleg, tôi sẽ viết giấy cho cô ta đi xét nghiệm nếu

cần thiết. Trong các ca dị ứng toàn phần như thế cần phải làm những phân
tích chuyên môn. Không có giấy của bác sĩ không có ai xét nghiệm cho cô
ta đâu vì các phân tích khá là đắt, vì cần đến những chất phản ứng đặc biệt.
Chẳng qua nếu đã có kết quả xét nghiệm thì mang theo, còn nếu chưa thì
không cần phải vội, ta sẽ làm mọi chuyện theo qui định một cách từ tốn.

- Được ạ, sẽ theo ý ông. Như vậy là thứ hai, mười bảy giờ.
- Đúng thế, thứ hai, mười bảy giờ.
Oleg treo ống nói lên và vội vã ra khỏi căn hộ. Anh ta chắc chắn đã đi

làm muộn. Chạy xuống cầu thang anh ta nghĩ rằng nhất định phải gọi cho
Ira báo về việc chuyển buổi khám để thuận cho cô lập kế hoạch công việc
của mình. Thật là kỳ lạ, làm sao mà cô ta kịp làm ngần ấy công việc. Bởi vì
hoàn toàn không nghỉ ngơi, làm không có ngày nghỉ, ngần ấy ngày giời
không nghỉ phép để được lấy tiền đền bù. Làm sao mà cô ta đủ sức được
nhỉ. Buổi tối anh ta đến Glorya đặt bữa tối và lại chờ Ira. Lúc mười một giờ
hơn người khách hàng cuối cùng rời chỗ và kém hai mươi đầy mười hai
giờ, Ira rửa xong bát đĩa, và loảng xoảng xô chậu chuẩn bị rửa sàn. Oleg
cảm thấy cô có vẻ chán nản, nhưng anh vẫn quyết định để câu chuyện lại
chỉ nói sau khi cô xong việc. Theo thói quen, anh tán gẫu với bác Kolia và
chờ cho đến khi Ira rửa xong sàn và các tường gạch men, bèn ôm ngang
lưng cô đi về nhà. Ngay từ ngày đầu Oleg không chở cô bằng ôtô mà tiễn
chân bằng cách đi bộ. Họ thích đi dạo chầm chậm theo các phố vắng tối om.
Oleg quả là đã có hỏi Ira có mệt không hay là đi ôtô, nhưng Ira bao giờ
cũng từ chối. Trong mười lăm phút ngắn ngủi ấy có cái gì đó đặc biệt không
giống với công việc cực nhọc ngày thường, lúc thì trên cầu thang, lúc thì
ngoài chợ, lúc trong bếp của tiệm ăn.

- Em có gì đó chán nản ư ? - Oleg hỏi khi họ ra khỏi Glorya.
- Không đâu - Ira trả lời ngắn, nhưng giọng của cô không hề vô tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.