HUYỄN HOẶC CỦA TỘI LỖI - Trang 190

vị lãnh tụ của nước ta đang có những thằng ngốc hoàn toàn, thì chúng ta
vẫn cứ phải làm việc đã. Anh với Tashkov thống nhất ra sao ?

- Anh ta sẽ thử hỏi chị vợ góa của Oleg xem Oleg định đưa Terekhina

đến vị bác sĩ nào. Nhỡ đâu đó lại là một người quen chung của họ.

- Thế anh thấy tay Tashkov ấy nhìn chung ra sao ? Có thể làm việc

được với anh ta không ?

- Tất nhiên. Tôi hiểu cô lo chuyện gì. Cô cứ nghĩ về cô bé kia, đúng

không ?

- Anh đoán đúng. Tôi cứ thương cô bé. Thương lắm. Lại có một chấn

thương đến thế kia mà - đầu tiên là mất người mình yêu, sau đó mới vỡ ra là
anh ta quan hệ với cô thuần túy chỉ vì nghiệp vụ. Nếu là ai đó, một cô gái có
cuộc sống bình thường, có thể chọn bạn trai không có vấn đề gì. Nhưng cô
ta không có chuyện đó thì cuộc sống đã tăm tối rồi, có được một chuyện
tình như một điểm sáng duy nhất, thế... Bị hạ nhục, bị vỡ mộng nữa. Nhưng
Iury ạ, tôi thì tôi biết lắm, đời thường có thể xảy ra mọi thứ chuyện. Nếu
như KGB đã mò đến căn hộ của Terekhina và những khách trọ ở đó thì
không có gì có thể dừng họ lại được. Kể cả việc làm lại "đấu pháp" mà Oleg
đã tiến hành mà chưa kịp kết thúc. Và tôi muốn hỏi anh, anh tin chắc là
Tashkov sẽ không lọ mọ theo con đường nhàm chán nhưng đáng tiếc là rất
hiệu quả ấy ? Anh có tin chắc là anh ta sẽ không gây thêm một chấn thương
nữa cho cô bé ?

- Tôi chả tin gì sất. Nhưng anh ta cũng thương. Và điều đó đúng thôi.

Nhưng anh ta cũng không gây cảm tưởng một người vô cảm và lạnh lùng
đâu. Một tay mugich bình thường. Tóm lại thời gian sẽ chỉ ra.

Họ còn nói chuyện thêm gần tiếng nữa, sau đó Iury từ biệt. Thời gian

tác động của thuốc bột đã hết. Nastya lại run như cầy sấy, đầu óc nặng như
chì, hai mắt nhức nhối khi nhìn vào sáng. Cô lò dò vào bếp và rên rỉ một
cách đáng thương.

- Lesha, cho em cái thuốc độc Mỹ kia đi nào ?

**

***

Với Vera Jesterova, Tashkov gặp gỡ hầu như hàng ngày kể từ sau khi

Oleg mất. Thoạt tiên thì như viên sĩ quan tác chiến, tiến hành phỏng vấn,
sau thì giúp tổ chức tang lễ. Anh sửng sốt trước cái cách mà người thiếu
phụ trẻ vốn tính khí đồng bóng, đỏng đảnh đôi khi chập mạch này cư xử
một cách rất kiềm chế. Cô ta không bị ngất, không gào khóc ở giữa những
câu than tiếc, không ngã đè lên đầu quan tài, (sau vụ nổ và đám cháy, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.