HUYỄN HOẶC CỦA TỘI LỖI - Trang 220

Volokhov quả thực trước đây có sống với lão, nhưng mười năm gần đây
sống hoàn toàn ở thành phố khác, gần với cô em gái lão, vì cô này có gia
đình và ba đứa con.

- Nhưng có thể là lão xưa kia đã có vợ ? - Nastya hỏi, đầy hy vọng.

Cô những muốn làm sao cho cách cư xử kỳ cục của Volokhov có được
những lời giải thích đơn giản và logich, nhưng càng có thêm những thông
tin về lão thì các hành vi của lão lại càng trở nên khó hiểu hơn.

- Láng giềng nói rằng lão chưa bao giờ có vợ. Kể cả vợ tạm. Tuy họ

có thấy là thỉnh thoảng có phụ nữ tới chỗ lão, nhưng không ai trong số họ
sống ở đó. Cho ngủ lại - đó là đặc ân lớn nhất lão ta ban phát cho họ.

- Lời nói của hàng xóm tin cậy được tới mức nào ? - Nastya hỏi lại.
Lớn lên trong đô thị và sống trong khu nhà nhiều căn hộ, cô luôn nghi

ngờ khi có ai đó tỏ ra hiểu biết quá nhiều về láng giềng của họ. Người
Matxcơva đã từ lâu trở nên thò ơ với nhau và thường là không biết đến cả
tên của những người ở cùng đơn nguyên với họ.

- Coi thường nhau quá, - Dotsenko mỉm cười. Tôi thậm chí không

chuyện trò với ai, lại tìm được người phụ nữ vẫn đến dọn dẹp ở nhà
Volokhov với tiền công hậu hĩnh.

- Và bà ta tất nhiên hôm nay sẽ kể lại cho ông ta là có cảnh sát đến chỉ

hỏi về việc ông ta sinh hoạt với phụ nữ ra sao ?

- Chắc là không rồi. Vì tôi là phóng viên kia mà. Tôi thu thập tài liệu

để viết về những người độc thân và bởi vì người phụ nữ này cũng độc thân
nên đã tới chỗ chị ta xin phỏng vấn. Rồi chuyển hướng câu chuyện sang
những người đàn ông độc thân đâu có khó. Bà ta tự kể lại hết với tôi. Hơn
nữa tên họ của Volokhov thậm chí không được nêu ra. Chỉ đơn giản là hàng
xóm của chị ta, rất dễ thương, tiến sĩ y học, vậy mà đời tư thì thế này thế
nọ... Và vân vân. Tôi để lại phần ghi âm cho các bạn, tha hồ nghe.

Thu dọn giấy tờ vào tủ sắt và chuẩn bị về nhà. Nastya bỗng hiểu ra là

đã đánh giá quá cao sức lực của mình vì cô đã quá vội đi làm, mừng hụt khi
thấy nhiệt độ hôm qua không vượt quá ba mươi bảy rưỡi. Khi ngồi bàn giấy
thì bệnh trạng không ảnh hưởng rõ, nhưng chỉ vừa đứng lên và đi độ hai
chục bước theo hành lang là lập tức thấy ớn người, chân nhũn ra, mắt mũi
tối sầm lại. "Trời ạ, tôi hẳn là không về được đến nhà" - Cô buồn rầu nghĩ
khi quay về phòng làm việc của mình. Và đúng vào giờ phút ấy, thật phỉ
thui, Gordeev xuất hiện trong hành lang.

- Thế này là thế nào ? - Ông hỏi, vẻ nghi vấn - Tại sao cô lại quay lại

nhỉ ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.