Chuyến thứ ba, thứ tư, con Vện lúc sủa ở phía trước mũi, lúc sủa ở hai bên
mạn cứ năm tiếng một, đoàn thuyền thu được luồng cá trích, luồng cá hồng.
Tứ đấy con Vện trở thành điềm báo từng luồng cá, mùa cá cho các đoàn
thuyền làng Cọp Râu Trắng.
Năm ấy sắp động biển, thuyền làng ra biểm làm chuyền cá vét cuối vụ. Con
Vện vẫn theo đoàn thuyền ra khơi. Nó ngồi trước mũi để bắt hướng cá.
Thuyền giặng lưới theo hình vòng cung. Lúc kéo lưới lên tay người nào
cũng thấy nặng.
Con Vện sủa từng tiếng một. Đoán là bầy đú (rùa biển) níu lưới ở dưới đát,
ông lao xuống biển để gỡ lưới. Giữa lúc mọi người nhìn theo già làng, thì
con Vện chạy bươn về phía lái sủa liên hồi. Biết có chuyện không lành, mọi
người quay lại thấy một con cá mập từ xa phóng tới chỗ già làng đang lặn.
Ai cũng thấy mạng sống của già làng chỉ còn trong gang tấc. Bỗng nhiên
một tiếng "ùm", nước văng lên sạp thuyền. Con Vện đã ở trước mũi và bơi
vòng để nhử con cá mập đuổi theo mình. Nó vừa bơi vừa sủa làm con cá
mập phóng chậm lại. Nhờ thế, mà già làng kịp bơi đến thuyền.
Lúc này ở dưới biển, con mập đã xáp tới. Con Vện vừa sủa vừa quầng với
con mập. Máu con Vện loang đỏ càng làm cho con mập say mồi. Tiếng con
Vện yếu dần, chiếc thuyền cũng vừa bơi tới. Nhưng không kịp nửa rồi...
Con Vện được mọi người kéo lên, con mập vẫn còn chờn vờn bên mạn
thuyền.
Con Vện nằm trên sạp, hai chân sau cụt mất. Mắt nó nhìn già làng, rên ư ử.
Già làng ngồi phục xuống, hai tay ôm lấy Vện gọi to thê thiết:
- Vện ơi, Vện cứu sống ta, ta chịu ơn Vện suốt đời.
Hai mắt Vện chớp chớp lần cuối rồi nó thả một hơi thở nhẹ. Tiếng già làng
và mọi người khóc trong tiếng biển trở động.
Con Vện được làng chôn dưới gốc cây cốc. Một chiếc bình vôi trong đó có
nằm lông Vện. Mỗi lần có ai nhắc đến chuyện Vện, ông già làng chủ của
Vện nói:
- Con Vện có tình, có nghĩa và hào hùng của tôi. Tôi sống được đến đâu
chịu ơn Vện đến đó...