HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 16

lương rồi, sợ tiểu sử không rảnh đi lãnh lương nên lý trưởng bảo ta đến đưa
cho tiểu sử đây.”

Người trên bờ ruộng không lên tiếng, đứa trẻ đứng bên cạnh nhận lấy

xâu tiền, dè bĩu áng chừng, “Lần trước đã nói là sẽ tăng lương tháng, kết
quả tháng này vẫn như cũ.”

Công sai cười xòa, “Cũng đã nói hơn hai mươi năm rồi, nghe cho vui

thôi, đừng coi là thật.” Dứt lời liền chắp tay ra sau lưng, “Tiểu sử vất vả rồi,
lý trưởng nhận được tin báo rằng hai ngày nữa sẽ có trận mưa lớn, phiền
tiểu sử để ý đến thần tháp hộ. Đợi khi nào hết mưa có tiền tu bổ tháp thì
tiểu sử hẵng sửa lại nhà, chứ giờ xin tiểu sử tạm thời chịu khó mấy hôm.”

Công sai nói xong liền chạy biến, người đứng trên bờ chẹp miệng, “Cù

Như, mua miếng thịt về nhà kho nào.”

Hai bóng người một cao một thấp đi đến phiên chợ bên bờ sông, cả hai

thoạt nhìn nghèo túng nhưng lại rất được hoan nghênh, người qua đường
thấy họ đều rối rít lại bắt chuyện:

“Tiểu sử đi mua đồ ăn đấy à?”

“Ở chỗ ta còn một cây hương thung* đấy, tiểu sử lấy về xào trứng đi.”

(*Hương thung – một loại cây thuốc có khả năng chữa bệnh, đọt non

mềm dùng để chế biến thành món ăn)

Kết quả hai người mới đi được một quãng mà nào củ cải nào bí đao đã

chất đầy nửa sọt. Đồ tể cắt hai cân thịt nửa bán nửa tặng, chỉ lấy mười xu
tượng trưng.

Cù Như hết sức sung sướng, “Sư phụ, đúng là danh tiếng có thể nấu

thành cơm thật này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.