HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 449

Trước kia nàng không biết, thì ra tình cảm lại vừa phức tạp vừa kỳ

diệu như thế, dù nàng có cố gắng né tránh thì cuối cùng thứ nên đến rồi
cũng sẽ đến, nếu thật sự bảo nàng rời khỏi nơi này, chỉ e nàng không làm
được. Thế nhưng nàng chẳng phải là kẻ vừa yêu liền trở nên hồ đồ, sẽ
không vì níu giữ tình yêu mà uất ức bản thân, cũng sẽ không tranh cãi vô lý
để chứng minh mình trên cơ. Chuyện điên rồ mà lệnh chủ làm hẳn không
chỉ có chuyện này, nếu không đả động quá đáng đến nguyên tắc của nàng
thì vẫn có thể tha thứ. Tuy nhiên, tha thứ thì tha thứ, trước đó vẫn phải dạy
dỗ đàng hoàng, phải để chàng nhớ lâu thì sau này mới không tái phạm nữa.

Lòng nàng ê ẩm nên dĩ nhiên sắc mặt chẳng vui vẻ gì, dùng từ ngữ

cũng khó tránh khỏi có hơi sắc bén. Lệnh chủ còn chơi trò đàn áp với nàng
à, vậy nàng không khách khí nữa. Chàng vừa giang hai tay cản đường nàng,
nàng liền giơ tay cào chàng, “Ngài chỉ giữ được cơ thể ta chứ không giữ
được trái tim ta.”

Một tiếng *xoẹt* vang lên, áo choàng của lệnh chủ liền xuất hiện năm

vết rách từ đầu vai kéo xuống trước ngực. Lệnh chủ không mặc áo lót, da
thịt trắng nõn lồ lộ sau vết rách, điểm thù du đỏ hồng vừa vặn đập vào mắt
nàng.

(Quả thù du màu đỏ, kích cỡ khoảng đầu ngón tay út, thường được

dùng làm từ ẩn dụ chỉ núm vú.)

Vô Phương có phần lúng túng, vội xoay người đi, nghe thấy lệnh chủ

ai oán lẩm bẩm: “Muốn nhìn thì cứ nói thẳng, để ta cởi áo là được, cần gì
phải thô bạo như thế.”

Sau đó chàng nhích tới, lấy vai đẩy đẩy nàng, “Chiêu thức của nương

tử sắc bén tới mức đủ khiến ta phải toạc bụng, thế nhưng ta lại chẳng bị
trầy tí da nào, có thể thấy nàng vẫn không nỡ ra tay với ta. Nàng nói thật đi,
phát hiện có hôn thê khác tìm đến nên nàng rất tức giận, phải không nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.