HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 457

“Chưa làm ấm trà, chắc đã làm chậu bát rồi chứ?”

Nàng vẫn lắc đầu, cảm giác xấu hổ mơ hồ quanh quẩn trong lòng, thực

sự cảm thấy mình cực kỳ thiếu hiểu biết.

Lệnh chủ chậc lưỡi, “Ngay cả chậu bát cũng chưa làm, tay nàng không

có cảm giác với phôi bùn thì làm được gì đây? Chắc nàng không đoán
được, trước kia khi ta mới bắt tay thì đã thất bại không biết bao nhiêu lần.
Núi Tuyết Đột bây giờ là một ngọn núi đúng không? Ta còn chưa nói cho
nàng biết ngọn núi đó là ta dùng bùn xanh để hoang chất thành sao? Ta tốn
mất hai nghìn năm mới làm thành tượng đất như ngày hôm nay đấy. Không
phải ta có ý xem thường nàng, chẳng qua cảm thấy việc nàng cho rằng chỉ
cần đôi ba câu nói là có thể nặn ra túc chủ cho Kim Lụy thì có hơi không
thiết thực.”

Vô Phương đỏ mặt tía tai, nàng là kẻ ngoài ngành mà giọng lớn như

vậy, thật đúng là làm nhục chuyên ngành của chàng. Nàng cúi đầu, cuối
cùng mềm giọng bảo: “Vậy… đến lúc đó muốn ta làm gì, ta sẽ dốc hết sức
phối hợp với ngài.”

Tim lệnh chủ đập thình thịch, máu nóng dâng trào, kêu *ùng ục ùng

ục* vang vọng bên tai chàng. Vốn da mặt dày như tường thành, ấy vậy mà
lần đầu tiên lệnh chủ lại xấu hổ. Dù từ ‘động phòng’ cứ treo ngoài miệng
đến nỗi thành câu cửa miệng, nhưng đến khi sự thật gần ngay trước mắt,
chàng lại hốt hoảng sợ sệt, cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa.

Chàng không nói lời nào, vì căng thẳng mà hai tay vô ý thức xoa áo

choàng trên đầu gối. Lớp vải không chịu nổi sự tàn phá của chủ nhân,
chàng còn chưa dùng lực mà làm nó rách toạc. Trên cửa điện có gió nhẹ
thổi đến, ngực và đầu gối lành lạnh, thì ra tình yêu chính là mùi vị mê loạn
như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.