HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 638

Cả nhóm đều nhìn cô bé với ánh mắt khinh thường, thầm nhủ con

chim ba chân này đúng là làm mất sạch ráo mặt mũi của chim muông, đã
mặt dày tấn công như thế mà rốt cuộc vẫn không thể tóm được đối phương,
đúng là uổng phí cái thân xác đã thành yêu.

Cù Như chột dạ nhìn qua nhìn lại, “Làm gì nhìn em như vậy?”

Ly Khoan Trà hỏi: “Bọn ta muốn biết tiếp diễn, về sau y có bày tỏ gì

không?”

Nói đến chuyện này Cù Như lại muốn khóc, “Y tưởng là sư phụ làm

nên liếc mắt đưa tình với sư phụ. Nhưng sư phụ không chịu nhận, thế nên y
mới biết là ta động thủ.”

Lệnh chủ ngây ra, lòng *ồ* một tiếng thật dài, vậy là chàng có được

bằng chứng hùng hồn về việc Minh Huyền thầm mến nương tử của mình
rồi.

Thế nhưng Vô Phương lại không hề nghĩ chuyện này có liên quan gì

tới mình, nàng đưa ra kết luận: “Đến thế mà y không đánh em thì ta cảm
thấy không chừng y cũng có ý tứ với em thật.”

“Thật sao?” Được sư phụ mách nước, Cù Như chợt lấy lại động lực.

Nói thật, lúc đầu sư phụ đâu có chủ trương cứu y, là do cô bé khăng

khăng thuyết phục nên sư phụ mới đổi ý đấy. Duyên phận rõ ràng là của cô
bé còn gì? Kẻ khác ra tay cứu người thì chẳng qua chỉ là thư sinh bị cơ nhỡ,
còn các nàng ra tay lại cứu ngay hoàng đế gặp rủi ro. Tuyệt quá rồi, lúc y
báo ân, bảo y đón cô bé vào cung làm nương nương hẳn cũng không có gì
quá đáng.

Lệnh chủ tất nhiên cũng đã nghĩ đến cách đánh phủ đầu này, thủ đọan

tốt nhất để đối phó với tình địch chính là ném cho y một cô nàng khó chơi,
để y không rỗi mà màng đến việc khác được. Qua việc Minh Huyền quả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.