HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 641

Đến mông người ta cũng dám sờ mà còn nói là đơn thuần à? Nàng có

hiểu nhầm gì với cái từ đơn thuần này không vậy?

Thôi, dù gì cũng đuổi được Cù Như đi rồi, rốt cuộc đã có thể tới thời

gian riêng của hai người. Lệnh chủ đảo mắt nhìn hai kẻ dư thừa trong
phòng, Ly Khoan Trà và đại quản gia lập tức thức thời lăn ra ngoài. Lệnh
chủ chợt cười tít mắt, từ từ đưa tay qua, “Nương tử sợ à? Tim đập nhanh
không? Để ta vỗ giúp nàng…” Bị nàng trợn mắt, chàng ngượng ngùng rụt
tay về, gảy móng tay nói: “Ta có ý tốt… thôi mà.”

Thật ra những điều này đều là chút tình thú giữa các cặp đôi, Vô

Phương biết chứ. Nhìn chàng xụ miệng, uể oải không nhúc nhích nàng lại
thấy đau lòng, bèn vẫy tay nói: “Lại cho ta nhìn kỹ chàng nào.”

Lệnh chủ lập tức đến cạnh nàng, nở nụ cười bẽn lẽn, nhỏ giọng nói:

“Đừng có quá si mê mặt ta như thế, nội hàm của ta mới lấp lánh nhất.”

Đúng thế, thứ đầu tiên khiến nàng động tâm cũng không phải là tướng

mạo của chàng, thậm chí lúc đó chàng còn không có mặt mà. Ngón tay
nàng nhẹ lướt qua lông mi chàng, “Dù chàng có xấu thì ta vẫn thích
chàng.”

Lệnh chủ hít một hơi thật sâu, hôn thê thẳng thắn như vậy làm chàng

bất ngờ không kịp trở tay, “Ta có thể xem là nàng đang tỏ tình với ta
không?”

Vô Phương nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Được chứ, ta đang tỏ

tình với chàng mà.”

Cánh môi lệnh chủ bắt đầu run lên, mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói:

“Nương tử, nàng đúng là có mắt nhìn.”

Nàng ngước lên, khẽ cười, “Có thể là do ta may mắn. Nếu trước đây

tiểu tiên giữ đèn chấp nhận chàng, e bây giờ con cái của hai người đã thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.