HUYỀN TRUNG MỊ - Trang 93

Đúng là đồ đáng ghét, nếu không phải do ngại mặt mũi của Vô

Phương thì Diệp Chấn Y đã sớm bị chàng bóp chết như con kiến rồi. Vào
địa bàn của người ta mà lại dám mở miệng chê bai người ta, thằng nhãi này
đúng là nhân tài!

Lệnh chủ buồn bực khó chịu, thế nhưng lại bó tay, bất mãn tới đâu

cũng phải tạm thời nhẫn nhịn. Đến Yểm Đô rồi chàng có thể quang minh
chính đại đối mặt với nàng, khi ấy nhất định phải giải thích với nàng, thực
đơn của chàng đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, chủ nhật thứ ba
thứ năm ăn mặn, còn thứ hai thứ tư thứ sáu ăn thịt.

Chàng dò xét một vòng, tối nay sẽ không có chuyện gì nữa rồi, bọn họ

ngủ bên dưới, còn chàng ngủ trên cây.

Thằn lằn mang luôn nguyên hình khó nhọc trèo lên cây, tới lẩm bẩm

bên tai chàng: “Lệnh chủ, ngài không nên để Yểm hậu ngủ cùng tên nam
nhân khác.”

Chàng cố kiềm chế, “Ngươi mù từ bao giờ thế? Không thấy ở giữa còn

có Cù Như à?”

“Đó là chim, đâu có tính là người? Lệnh chủ phải cẩn thận đấy, vị phu

nhân trước bỏ chạy với một gã nam nhân còn gì. Thế giới vô biên này có
một câu, tình cảm đều từ ngủ chung mà ra, thuộc hạ cảm thấy rất có lý.”

Thuộc hạ như thế đấy, luôn coi đâm thọt chàng là thú vui, đáng giận

hơn là còn chả hề thấy có gì không ổn, cứ nở nụ cười ton hót, trên khuôn
mặt đầy vảy cứng xuất hiện lúm hạt gạo nhìn rất miễn cưỡng.

Chàng vung quyền đánh rớt nó xuống cây, “Ngươi cảm thấy ở ngay

dưới mắt bổn đại vương đây mà còn có thể xảy ra chuyện như vậy sao?”

Thằn lằn choáng váng bò dậy, biết chàng đã tức giận rồi thì không

dám nói thêm gì nữa, chẳng qua vẫn còn ngập ngừng: “Sen đỏ trên Trung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.