HUYẾT CHIẾN BẠCH ĐẰNG - Trang 275

Hưng Ninh vương Trần Tung cúi đầu kính dâng thư này lên Trấn Nam

vương.

Nghe danh đại vương từ lâu, nay mới được thấy oai trời. Quốc vương

tôi run sợ, sai tôi viết biểu trần tình.

Kính bẩm đại vương, nước tôi bé nhỏ nép ở góc cùng trời cuối biển,

một lòng thờ thượng quốc, đời đời là nước phên dậu. Không hiểu vì cớ gì
năm Ất Dậu thiên tử phái đại binh sang giày xéo vương thổ, đốt phá vương
đình, tàn sát sinh linh khiến nước tôi lâm vào suy kiệt.

Chưa được ba năm, tang tóc còn bao phủ khắp chốn cùng nơi, dân

tình còn điêu háo; nay không hiểu vì cớ gì thiên binh lại ầm ầm vào cõi,
khiến trăm họ sợ hãi trốn chạy vào rừng sâu hang núi, làm quốc chủ tôi hết
sức đau lòng.

Thương dân vô tội phải chịu lầm than, quốc vương tôi tự biết phận

nước nhỏ không thể chống lại nước lớn, sức con bọ ngựa sao cản nổi chiếc
càng đại xa.

Vậy xin đại vương nới tay tàn sát cho dân tôi được sống yên ổn để

quốc vương tôi thu xếp ngày một ngày hai sẽ tới diện trình tại nơi trướng
hổ.

Thư nói chẳng hết lời, kính mong đại vương đèn giời soi xét. Và xin

sớm được hồi âm để hẹn ngày ra mắt.

Tuệ Trung Thượng sĩ Hưng Ninh vương Trần Tung kính bái.

Nghe lời lẽ trong thư tỏ ra nhu thuận, Thoát-hoan gần như có phần hài

lòng. Y quay hỏi tả hữu:

- Các ông thấy thế nào? Có phải An Nam núng thế xin hàng hay nó

định trá hàng đây.

Hữu thừa Trịnh Bằng Phi tỏ ra am tường người Đại Việt, y nói luôn:

- Bẩm Trấn Nam vương, dân Giao Chỉ tráo trở, xin chớ vội tin.

Bình chương Áo-lỗ-xích lại nói khác:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.