HUYẾT CHIẾN BẠCH ĐẰNG - Trang 282

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm?

Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư!

[69]

Và năm Đinh tỵ (1077) Lý Thường Kiệt đánh quân xâm lược nhà

Tống, nửa đêm thần lại xuất hiện mắng giặc một lần nữa trên sông Như
Nguyệt.

Nhà vua vừa nhẩm đọc xong, Hưng Đạo liền nói với vẻ xác quyết: -

“Thuận thiên giả tồn, nghịch thiên giả vong”

[70]

.

- Dạ đúng như bá phụ dạy, nhưng sao tới lúc này mà Thoát-hoan vẫn

chưa nghĩ tới việc quân lương của nó đã bị tiêu diệt gọn rồi sao.

- Bệ hạ còn lạ gì, giặc lúc nào cũng tự phụ, chúng tin vào tên cướp

biển Trương Văn Hổ làm Giao Chỉ vận lương đô tổng quản thời một hạt
lương cũng không thể sa sẩy. Thuyền lương đến chậm chỉ vì chở nặng
không thể đi nhanh hơn. Nhưng tới nay chúng cũng đã hơi lo, nên cho quân
đi sục sạo vơ vét lương thực về tập trung ở đồn trại Chí Linh cũng được
dăm vạn thạch, tuy vậy chúng phải đổi mỗi đấu lương bằng một đấu máu.

Ngừng lời trong giây lát, Hưng Đạo lại hỏi:

- Bệ hạ tới đây có đem theo chiếu dụ hoặc ý chỉ gì của thượng hoàng

không?

Thật ra Nhân tông tới quân doanh của Quốc công là do ý chỉ của

thượng hoàng, song nhà vua chưa tìm được cách truyền đạt. Khi được Hưng
Đạo hỏi tới, nhà vua liền đáp:

- Thưa bá phụ, phụ hoàng con dạy, phải thưa lại với bá phụ, ta đã diệt

được hết thảy quân lương của giặc, sao không nhân đà đánh đuổi chúng ra
khỏi cõi bờ sớm đi, để dân chúng đỡ lầm than.

Nghe nhà vua truyền lại ý chỉ của thượng hoàng, Hưng Đạo nuốt một

tiếng thở dài vào đáy dạ, và tự nhiên khiến ông nhớ lại cuộc kháng giặc
năm Ất Dậu biết bao khó khăn trở ngại trước thế giặc mạnh, phải gỡ bỏ
bằng được sự ngờ vực dấy lên từ trong nội tộc. Sau đó là sự phân vân về
khả năng chống đỡ của quân ta, cũng chỉ bởi lòng thương dân của thượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.