- Tôi không muốn có phúc đáp về vấn đề đó .
Quách Tung Dương hỏi :
- Tại sao thế ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Bời vì nếu tôi và các hạ , bất cứ ai mong muốn có phúc đáp như thế nhất
định sẽ có nhiều hối hận .
Quách Tung Dương vụt ngẩng đầu lên .
Gương mặt vốn xạm màu của hắn bỗng hơi ửng đỏ , giọng hắn hơi cao :
- Nhưng nhất định phải có phúc đáp đó , phải vậy không ?
Lý Tầm Hoan thở dài và như nói một mình :
- Tôi mong rằng càng chậm chừng nào càng hay chừng ấy .
Quách Tung Dương gằn giọng :
- Nhưng tôi nghĩ rằng càng sớm càng hay .
Lý Tầm Hoan cau mày :
- Tại sao lại phải như thế ?
Quách Tung Dương nói :