rượu ngước cổ uống nghe òng ọc .
Tôn Tiểu Bạch chạy lại giật hũ rượu cằn nhằn :
- Người ta chỉ say giả chứ không bằng lòng say thật , còn Nhị Thúc tại sao
lại muốn trút cho mình say như thế ?
Lão Tôn Gù ngồi phệt xuống ghế lầm bầm trong miệng :
- Nhất tuý giải thiên sầu ... say , phải say ... say là hay hơn hết !
Tôn Tiểu Bạch cau mặt :
- Tại sao vậy chứ ?
Lão Tôn Gù vụt nói như thét ;
- Ngươi hỏi làm sao à ? Tại vì trong đời ta , ta không muốn chịu ơn ai hết .
Ta không bằng lòng chịu ơn ai hết . Chẳng thà cho ta một đao còn hơn là
ban ơn cho ta , biết chưa ?
Lão ta lại ôm đầu rên rỉ :
- Lý Tầm Hoan ... Tại sao các hạ lại cứu ta , ta đã " bị " một lần ... chỉ cứu
một lần mà ta phải sống như thế này bao nhiêu năm nay ... ta làm sao chịu
nổi ...
Lý Tầm Hoan muốn hỏi :
- Ai đã cứu ông ? Tại sao ông lại hứa với người ấy ở giữ nơi này đến mười
lăm năm ? Và giữ ở đây là giữ chuyện gì ?