Như không nghe câu nói của Lý Tầm Hoan , Tiểu Phi nói tiếp theo chầm
chậm :
- Đáng lý lúc ra đi tôi phải nói qua với anh một tiếng .
Lý Tầm Hoan nhìn hắn bằng tia mắt dịu dàng :
- Tôi biết anh có cái khó xử trong lòng , tôi không trách anh gì cả .
Tiểu Phi buồn buồn :
- Tôi biết không nên làm như thế nhưng thật tình bất luận ra sao tôi cũng
không thể hạ thủ đối với nàng , thật tìn tôi bây giờ không làm sao xa nàng
được nữa .
Lý Tầm Hoan cười :
- Một người đan ông khi đã yêu một người đàn bà , đó là chuyện tình nghĩa
cao dày , nhất định không có một chút sai lầm nào cả . Tại sao anh cứ trách
mình như thế .
Tiểu Phi ngập ngừng :
- Nhưng ... nhưng ...
Tinh thần của hắn chừng như bị kích động hắn vùng lớn tiếng :
- Nhưng tôi vẫn có lỗi với anh và cũng có lỗi với nạn nhân của Mai Hoa
Đạo .
Lý Tầm Hoan trầm ngâm một chút và buông một câu hỏi giống ;