Thừa Tổ cũng chợt nghe hào khí hừng hừng .
Sáu người họp lại , anh một câu , tôi một câu , anh một chén , tôi một chén
... họ thi đua tâng bốc nhau , riết một hồi xem ra người nào cũng trở thành
vĩ đại .
Ngay lúc bên trong tinh thần hứng khởi thì bên ngoài cửa , một tiếng cười
khô khốc nổi lên .
Sáu người hào khí đang bốc ngất trời , thoáng cái chợt xìu ngay , da mặt họ
tái xanh và cổ họng như bị ai chận chẹn .
Chẳng những họ không còn nói được một lời nào , mà cả hơi thở cũng hình
như ngưng lại .
***
Lão Tôn Gù nghe tiếng cười ấy vốn đã nổi da gà nhưng thấy cách sợ của
sáu bậc " vĩ nhân " đang ngồi tán nhau từ nãy khiến cho lão chợt thấy rằng
mình bỗng vọt lên ngang hàng với họ và cùng với họ đưa mắt ra ngoài .
ở bên ngoài xuất hiện bốn người .
Cả bốn người đều mặc một chiếc áo vàng lợt như nhau , một người mày
rậm mắt to , một người mũi quặc như mỏ chim ưng , chính là hai người
khách đã mua lời nói của lão Tôn Gù hồi ban sáng .
Họ đã đến cửa nhưng họ không vào , họ đứng xuôi tay im lặng trông thật
hiền khô .
Có một điều mà lão Tôn Gù không làm sao hiểu được là vừa rồi sáu người
ngồi trong quán đứng là những nhân vật khí thế đang lên rõ ràng , lời lẽ của