Hồng .
Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn , có người nói như thế hoàn toàn đúng
nhưng nếu đúng thì đôi mắt của Thượng Quan Kim Hồng luôn luôn bỏ ngỏ
ấy , không ai dòm vào có thể thấy được những gì bên trong trống rỗng .
Không phải thứ trống rỗng không biên giới mà là thứ trống rỗng cảm tình -
nơi không chứa đựng tình cảm nào vì thế khi nhìn vào đôi mắt ấy , người ta
hiểu ngay không bao giờ có một sự cải biến , không bao giờ lay động .
Người mang đôi mắt ấy nói ra , người nghe chứ không có quyền cãi cũng
như không có quyền hỏi lại .
Nhìn vào đôi mắt của Tiểu Phi bây giờ , Lâm Tiên Nhi hiểu ngay vấn đề là
như thế .
" Đừng bao giờ cãi lại người mang đôi mắt ấy , nếu không nhất định sẽ hối
hận về sau "
Trong khoảnh khắc , Lâm Tiên Nhi thấy ngay ý nghĩ của mình đã lầm .
Từ lâu , có thể nói từ buổi ban đầu , khi nàng bức rời Tiểu Phi ra khỏi vòng
tay của Lý Tầm Hoan , nàng cho rằng Tiểu Phi sẽ mãi mãi là cục bột trong
tay nàng , nàng muốn vo tròn , bóp méo gì cũng được , nàng sẽ khống chế
hắn mãi mãi , nàng sẽ dùng hắn làm tấm bia , dùng hắn làm một con cờ ,
dùng hắn làm một cây viết để cho nàng vẽ bùa vẽ phép .
Nàng biết Tiểu Phi là một con người sinh ra và lớn lên trong cô đơn của
vùng núi thẳm động hoang biên ải , nàng không biết rõ lai lịch hắn nhưng
nàng biết hắn rất thiếu thốn tình cảm , từ khi gia nhập Trung Nguyên cho
đến khi tới Hưng Vân Trang , người mang lại tình cảm duy nhất cho hắn là
Lý Tầm Hoan .