Hai ông cháu nhà " kể chuyện " , một hỏi , một trả lời , giống như một cuộc
đàm thoại giải buồn khi nhàn rỗi nhưng thật sự thì đối với lão Tôn Gù ,
cuộc " vấn đáp " này y như là một " lớp " có chuẩn bị , có sắp đặt đàng
hoàng để dẫn giải những chuyện khó hiểu cho người khác hiểu .
Nhưng dầu sao , quả thật lão già " kể chuyện " đã kể chuyện khá hấp dẫn
làm cho lão Tôn Gù nghe đến xuất thần , bây giờ nghe hỏi lão bật cười đáp
lại :
- Lão tiên sinh hiểu biết chuyện giang hồ quá nhiều chắc tiên sinh phải là
một anh hùng , vậy thì cái khoản rượu này tôi xin đài thọ để làm quen .
Lão già " kể chuyện " lắc đầu :
- Tôi vốn không phải là anh hùng mà chỉ là một con sâu rượu . Nhưng mà ,
anh hùng cũng tốt , sâu rượu cũng hay , song nợ thì phải trả , có lười trả
cũng không thể được , muốn trốn cũng không thể được .
Lão móc ra một nén bạc đặt lên bàn vịn lấy vai cô cháu gái , lứng cứng đi
ra .
Lão Tôn Gù nhìn theo trân trối, cho đến khi hai ông cháu nhà " kể chuyện "
khuất rồi , lão quay vào thì Tửu Quỉ không biết tỉnh dậy từ bao giờ .
Hắn đứng ngay nơi bàn của gã có bớt xanh , hắn đang cầm phong thơ mà
lão một giò bỏ quên nơi đó .
Lão Tôn Gù cười hề hề :
- Đáng lý hôm nay ông bạn đừng uống rượu , ông bạn đã không xem được
một vở kịch khá hay .