HUYNH ĐỆ - Trang 434

Lúc này Lý Trọc vừa nhặt táo lên, đang nhai. Ông kia nói với Lý Trọc như
kêu oan:

- Mẹ kiếp, ta xúi quẩy vô cùng, gặp phải một thằng điên...

- Có ông mới giống một thằng điên - Lý Trọc vừa đi, vừa khinh khỉnh

nói.

Tống Cương quàng dây bện cỏ lên cổ, rồi cứ để nguyên không bỏ ra,

giống như một chiếc khăn quàng đan bằng cỏ. Tống Cương đi phăm phăm,
như xông vào cái chết. Anh nghe thấy tiếng gió phần phật phát ra từ quần
áo. Bước đi quá nhanh, khiến Tống Cương cảm thấy mình luôn dẫm hụt.
Người lắc la lắc lư, như con thuyền chòng chành trên sóng. Tống Cương
thấy mình đã đi qua đường phố dài nhanh như chớp, sau đó cũng nhanh
như chớp rẻ vào một ngõ nhỏ, đến cửa nhà mình.

Tống Cương mò chìa khoá mở cửa, đi vào căn nhà tối om. Nghĩ một

lát, anh mới biết nên bật điện. Đèn bật sáng, anh ngẩng lên nhìn xà ngang
trên nóc nhà, thầm nghĩ treo cổ ở đây. Anh cầm chiếc ghế đặt dưới xà, đứng
lên, tay bám chặt xà ngang.

Lúc này anh phát hiện trong tay không có dây bện cỏ. Anh ngó ngó

nghiêng nghiêng một cách nghi hoặc, không biết để quên bó dây ở đâu, có
thể bị rơi giữa đường. Nhảy xuống ghế, anh đi ra cửa. Một cơn gió thốc vào
mặt. Trên cổ anh phát ra tiếng cọ xát. Anh cười. Thì ra dây bện cỏ quàng
trên cổ.

Tống Cương lại đứng trên ghế, tháo dây bện cỏ ở cổ, buộc cẩn thận

vào xà ngang, cẩn thận buộc cái nút thòng lọng. Kéo mạnh dây một cái, anh
thò cổ vào thòng lọng, thắt chặt lại. Thở một hơi thật dài, anh nhắm mắt.
Một cơn gió lùa vào, anh chợt nhận ra chưa khép cửa, cánh cửa đang lắc lư
trong gió. Anh bỏ thòng lọng ra khỏi cổ, nhảy ra đóng cửa. Rồi lại đứng lên
ghế, thò cổ vào thòng lọng, anh nhắm mắt, hít một hơi cuối cùng, thở một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.