HUYNH ĐỆ - Trang 461

Tống Cương cười ngượng nghịu. Lý Trọc nhìn Tống Cương ngồi trên

xe Vĩnh Cửu, gác chân lên cây ngô đồng, trông rất ra dáng. Lý Trọc càng
nhìn càng hâm mộ. Anh ta hỏi:

- Mẹ kiếp! Trông anh giống như thần tiên trên trời.

Tống Cương nhảy ngay xuống. Cầm ghi đông xe, cũng mời Lý Trọc

lên xe đi, làm một chầu thần tiên trên trời. Lý Trọc xưa nay chưa đi xe đạp
bao giờ, ngay đến gác ba ga xe đạp cũng chưa đặt đít ngồi lên một lần.
Nhưng như một tay sành sỏi, anh ta nhấc chân bước qua tuýp ngang, ngồi
trên xe, thấy mình vụng quá. Người anh ta lúc đổ sang trái, khi ngả sang
phải. Hai tay nắm chặt ghi đông, giống như nắm bó rạ cứu người chết đuối,
cứng đơ như hai cái gậy. Tống Cương kẹp hai chân vào bánh sau xe, bảo
Lý Trọc thư giãn người, giữ thẳng ghi đông. Sau đó Tống Cương đẩy ở
đằng sau. Vừa mới bắt đầu Lý Trọc cứ lắc la lắc lư sang hai bên liên tục.
Tống Cương vừa đẩy, vừa đỡ người, không để em ngã. Dần dần Lý Trọc đã
tìm được cảm giác cưỡi xe, người thẳng đơ. Tống Cương ở đằng sau càng
đẩy càng nhanh. Lý Trọc hoàn toàn không đạp lên bàn đạp, mà nhờ Tống
Cương đẩy. Tống Cương vừa đẩy vừa chạy thật nhanh, Lý Trọc được nếm
thử thế nào là tốc độ. Anh ta cảm thấy mình đang bay trên đường phố thị
trấn Lưu. Khoái quá, Lý Trọc kêu tướng lên.

- Gió mạnh quá! Gió mạnh quá!

Ở đằng sau, Tống Cương vừa chạy vừa đuổi vã mồ hôi, thở hỗn hà

hổn hển, đờ mắt ra, sùi bọt mép. Lý Trọc nghe tiếng gió vù vù, quần áo bay
phần phật, cái đầu trọc của mình càng dễ chịu, mát rười rượi. Lý Trọc chỉ
huy Tống Cương ở đằng sau.

- Nhanh, nhanh, nhanh nữa!

Tống Cương đẩy xe chạy hết một dãy phố, không tài nào chạy được

nữa, đã từ từ dừng lại, lấy hai chân kẹp bánh sau xe, đỡ Lý Trọc xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.