thành một cặp móng lợn kho tầu, anh ta vẫn ôm chặt bảo vệ đầu mình,
thầm nghĩ, cái đầu quan trọng nhất, sau này còn phải nhờ vào nó làm ăn
buôn bán.
Trông thấy ông Vương bán kem lấy thanh gỗ đánh Lý Trọc hết lần này
đến lần khác, bà Tô không chịu nổi. Bước đến kéo tay ông Vương, bà nói:
- Ông đánh như thế sẽ báo ứng!
Ông Vương bán kem rụt tay lại, nói với bà Tô một cách đáng thương:
- Năm trăm đồng của tôi!
Bà Tô bảo:
- Cho dù bao nhiêu tiền, ông cũng không thể đánh về được.
Ông Vương bán kem khoác thùng kem đau khổ đi rồi, nhìn Lý Trọc
ngồi xổm hai tay ôm đầu, không nhịn nổi, bà Tô trách Lý Trọc:
- Rành rành cậu biết bọn họ đánh mình, vẫn còn suốt ngày suốt buổi
rong ruổi trên đường phố, cậu không nấp trong nhà được sao?
Lý Trọc ngẩng đầu nhìn ông Vương bán kem đi xa, hai tay trượt khỏi
đầu, đứng dậy bảo bà Tô:
- Nấp ru rú ở nhà buồn lắm bà ạ.
Nói xong, anh ta hất mái tóc dài bỏ đi, coi như không có chuyện gì
xảy ra. Bà Tô vừa lắc đầu, vừa thở dài nói với Lý Trọc:
- May mà ta đi chùa thắp hương mới không mất tiền, nếu không ta
cũng phải đánh cậu mấy cái.