- Bởi cho dù anh nguy hiểm, anh cũng vẫn là một con người. Tôi hiểu
anh mà, nhưng anh đã bắn giết quá nhiều rồi đấy!
Koolau hừ nhẹ, nhưng không khỏi cảm thấy hài lòng. Anh hỏi:
- Mấy người của tôi - cậu bé, hai người đàn bà và người đàn ông – các
anh đã làm gì họ rồi
- Họ đã ra hàng, và bây giờ tôi muốn anh cũng làm như họ.
Koolau cười gằn, tỏ ý nghi ngờ.
"Tôi là người tự do", anh dằn từng tiếng một. "Tôi chẳng làm gì sai. Tôi
chỉ yêu cầu mỗi một điều là các anh hãy để chúng tôi được yên. Tôi sống tự
do, và rồi cũng sẽ chết tự do, tôi không bao giờ chấp nhận nộp mình cho
các anh đâu!".
"Vậy là anh không khôn ngoan bằng đồng bọn của anh rồi", viên đại úy
trẻ nói. "Anh xem kìa, họ ra cả rồi kìa!".
Koolau xoay lại và nhìn thấy đoàn người của anh đang lũ lượt kéo ra.
Họ vừa lê lết vừa rên rỉ than van như muốn tự bộc lộ hết tình cảnh bất hạnh
của họ. Koolau cảm thấy cay đắng, và càng cay đắng hơn khi một số người
trong bọn họ lên tiếng oán trách, chửi rủa anh. Lần lượt từng người một, họ
bám vách đá tuột xuống rồi kéo nhau ra hẻm núi, quây kín trước chỗ ẩn
mình của bọn lính.
"Anh đi đi", Koolau nói với viên đại úy. "Không bao giờ tôi đầu hàng
đâu, dứt khoát là như vậy. Thôi, chào anh".
Viên đại úy tụt xuống vách đá đến với đám lính của hắn; ngay sau đó,
thay cho lá cờ hưu chiến, một mũi súng được dựng cao lên, trên chiếc lưỡi
lê gắn ở đầu mũi súng là chiếc mũ của viên sĩ quan; đáp trả lại dấu hiệu đe
doạ đó, một phát đạn của Koolau đã xuyên thủng chiếc mũ. Ngay sẩm tối