gã không dám cưỡi lên một trong những khúc gỗ dạt vào những hố cát ven
bờ sông để buông trôi theo dòng nước.
Hôm ấy, gã đã giảm được ba dặm khoảng cách giữa gã và con tàu.
Hôm sau được hai dặm, vì bây giờ gã cũng bò, như Bil đã từng bò. Và đến
hết ngày thứ năm, con tàu vẫn cách độ bảy dặm thì gã thậm chí mỗi ngày
không vượt nổi một dặm. Cữ thu muộn vẫn còn, và gã vẫn tiếp tục bò rồi lại
ngất xỉu, loanh quanh luẩn quẩn hoài, và con sói ốm vẫn ho và khụt khịt sau
gót gã. Đầu gối gã đã trầy cả thịt như bàn chân gã, và mặc dầu gã đã cởi áo
sơ mi làm đệm lót cho cho đầu gối, gã vẫn để lại đằng sau một vệt đỏ trên
rêu và đá. Một lần, ngoái nhìn lại, gã thấy con sói thèm thuông liếm vệt
máu của gã, và gã hình dung đậm nét cái kết thúc của mình có thể sẽ như
thế nào... trừ phi gã xơi tái được con sói. Thế rồi bắt đầu một tấn bi kịch để
tồn tại, khốc liệt chưa từng thấy: một con người ốm phải bò lết, một con sói
ốm phải tập tà tập tễnh, hai sinh vật kéo lê thân xác hấp hối qua cảnh hoang
sơ, và bên nọ rình cướp sự sống của bên kia.
Giá nó là một con sói khoẻ mạnh, thì hẳn con người cũng chả xem vấn
đề hệ trọng đến thế đâu, nhưng nghĩ đếm việc phải làm mồi cho dạ dày của
cái vật ghê tởm và gần như chết rồi này, gã chẳng ưng chút nào. Gã vốn khó
tính. Đầu óc gã lại bắt đầu lang bang và bị những huyễn tượng ám ảnh,
trong khi những giây phút sáng suốt trở nên mỗi lúc một hiếm và ngắn hơn.
Một lần, gã tỉnh dậy khỏi một cơn ngất nhờ một tiếng khụt khịt sát bên
tai. Con sói khập khiễng nhảy lùi lại, mất thăng bằng và ngã nhào trong cơn
suy kiệt. Điều đó thật kỳ lạ, nhưng gã không thấy buồn cười. Thậm chí gã
cũng không thấy sợ. Gã đã vượt quá xa những phản ứng đó. Nhưng lúc ấy,
trí óc gã sáng suốt, và gã nằm suy tính. Con tàu chỉ còn cách không quá bốn
dặm. Gã có thể trông thấy nó rõ ràng khi gã dụi lớp sương mờ khỏi mắt, và
gã trông thấy cánh buồm trắng của một con thuyền nhỏ rẽ nước trên biển
lấp lánh. Nhưng gã không bao giờ có thể bò nốt bốn dặm ấy. Gã biết vậy.
Tuy nhiên rất bình tĩnh trong nhận thức, gã biết mình không thể bò nổi nửa
dặm. Và mặc dù thế, gã vẫn muốn sống. Thật là vô lý nếu gã phải chết sau
khi chịu đựng tất cả ngần ấy thứ. Số mệnh đòi hỏi gã quá nhiều. Và đến lúc
sắp chết, gã từ chối không chịu chết. Có lẽ đó là điều cực kỳ điên rồ, những