xoáy nước, và ngày trở nên lạnh giá và hanh, cứ hướng nam mà tiến, đến
một trạm ấm áp nào đó của công ty Vịnh Haxđơn, ở đó có cây mọc cao và
thoáng, ở đó có ê hề đồ ăn, thức uống.
Đó là những ý nghĩ của người đàn ông này, khi gã gắng sức dấn bước.
Nhưng dầu nỗ lực mấy về thể xác, gã cũng nỗ lực không kém về tinh thần,
cố nghĩ rằng Bil không bỏ gã, rằng Bil chắc chắn sẽ chờ gã ở chỗ cất giấu.
Gã buộc phải nghĩ vậy, nếu không thì việc gì phải ráng sức, cứ nằm xuống
và chết cho rồi. Và trong khi mặt trời như quả cầu mờ từ từ lặn xuống mé
tây bắc, gã điểm qua suốt lượt, nhiều lần, từng phần một chặng đương trốn
chạy xuống phía nam của gã và Bil trước khi mùa đông tới. Và gã xem đi
xét lại những đồ ăn ở nơi cất giấu và ở trạm của mọc ở đầm lầy, bỏ vào
miệng, nhai và nuôtcông ty Vịnh Haxđơn. Đã hai ngày, gã không ăn gì cả,
trong một thời gian dài hơn thế nhiều, gã phải bóp miệng, không có đủ
những gì gã muốn ăn. Nhiều lúc, gã cúi xuống nhặt những quả tai tái mọc ở
đầm lầy, bỏ vào miệng, nhai và nuốt. Đó là một tí hạt bọc trong một tí cùi
nước. Bỏ vào mồm, cùi nước tan ra và hạt nhai găn gắt, đắng nghét. Gã biết
quả ấy chẳng bổ béo gì, song cứ kiên nhẫn nhai, với một hi vọng lớn hơn
kiến thức và bất chấp kinh nghiệm.
Đến chín giờ, gã vấp ngón chân vào một mô đá và chỉ vì mệt và yếu, gã
lảo đảo, quỵ ngã. Gã nằm nghiêng một lúc, không động cựa. Rồi gã rút tay
ra khỏi quai đeo bọc và lóng ngóng gượng ngồi dậy. Trời chưa tối hẳn và
trong ánh hoàng hôn còn vương lại, gã rờ rẫm quanh, tìm những mảng rêu
khô giữa những phiến đá. Khi đã vun lại được một đống, gã đốt lên một
ngọn lửa, một ngọn lửa lom rom, lem nhem, và đặt lên một bình thiếc đựng
nướcđể đun sôi.
Gã mở cái bọc và việc đầu tiên là đếm các que diêm. Có sáu mươi bảy
que. Gã đếm tới ba lần cho chắc. Gã chia làm nhiều phần, gói bằng giấy
dầu, cất một bó vào cái túi đựng thuốc lá đã rỗng không, một bó khác vào
đai trong của chiếc mũ nhàu nát, bó thứ ba vào dưới ngực áo sơ mi. Làm
xong việc đó, gã chợt hoảng và giở tất cả ra đếm lại. Vẫn còn nguyên sáu
mươi bảy que.
Gã hong giầy tất bên bếp lửa cho khô. Đôi giày da đanh rách bươm,
ướt sũng. Bít tất nhiều nhỗ thủng, chân gã trầy da cà rướm máu. Mắt cá giần