JOHN YÊU DẤU - Trang 107

Bảy

“Công nhận là anh toàn đưa em đến ăn ở những chỗ tuyệt cú mèo,”

Savannah nói, mắt liếc qua vai. Xa xa sau đồi cát, chúng tôi có thể
nhìn thấy một hàng dài khách hàng đứng ngoằn ngoèo từ quầy Joe’s
Burger giữa bãi đậu xe rải sỏi.

“Đây là quán ngon nhất thành phố đấy,” tôi nói, rồi ngoạm một

miếng burger to tướng.

Savannah ngồi sát cạnh tôi trên bãi cát, nhìn thẳng ra biển. Burger

ngon tuyệt, thơm và dày, khoai tây chiên hơi nhiều mỡ nhưng vẫn rất
ngon miệng. Vừa ăn Savannah vừa ngắm biển, và trong ánh trăng
khuyết, tôi nghĩ hình như cô còn cảm thấy thoải mái như ở nhà hơn cả
tôi.

Tôi lại nghĩ về cách cô nói chuyện với bố tôi. Về cách mà cô nói

chuyện với tất cả mọi người, kể cả tôi. Cô có một khả năng hiếm hoi
là làm vừa lòng mọi người xung quanh mà không phải gượng ép bản
thân. Tôi chưa gặp ai nhang nhác giống Savannah về ngoại hình hay
tính cách, và tôi lại băn khoăn không hiểu tại sao cô thích tôi. Chúng
tôi khác nhau một trời một vực. Savannah là cô gái miền núi giỏi
giang ngọt ngào, lớn lên trong sự bảo bọc chu đáo của bố mẹ, với khát
khao giúp đỡ những người túng thiếu; tôi là một tay lính thô kệch
người đầy hình xăm, và hầu như là một kẻ xa lạ trên chính quê hương
mình. Nhớ lại lúc Savannah trò chuyện với bố tôi, tôi có thể thấy bố
mẹ cô đã nuôi dạy cô chuẩn mực đến thế nào. Và khi Savannah ngồi
cạnh tôi, tôi luôn ước ao mình có thể giống cô nhiều hơn nữa.

“Anh đang nghĩ gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.