KẺ DỌN RÁC - Trang 142

"Phụ nữ sao?" Tôi hơi ngạc nhiên, "Xuống dao tàn nhẫn chuẩn xác,

hơn nữa lực cánh tay lại rất lớn. Lúc khám nghiệm tử thi, tôi tách phần cơ
bao quanh xương sườn và màng xương thì thấy vết ép của cán dao phẫu
thuật lên xương sườn thứ ba, điều đó chứng tỏ hung thủ sử dụng lực rất lớn,
nếu không sẽ không thể hình thành dấu vết đó."

"Nhưng tôi lại ngửi thấy mùi thơm của nước hoa ở hiện trường." Đại

Bảo nói.

"Nước hoa ư? Mọi người có ngửi thấy không?" Tôi quay sang Trương

Yên và những cậu cảnh sát điều tra đầu tiên có mặt ở hiện trường.

Mọi người đều lắc đầu.

Tôi chỉ tay về phía Trương Yên và Trần Thi Vũ bảo: "Hay mùi nước

hoa tỏa ra từ người hai cô này?"

Hai cô gái đồng thanh: "Tôi không dùng nước hoa."

Tôi cười: "Vấn đề này không ảnh hưởng đến bước điều tra tiếp theo.

Bước tiếp theo ngoại trừ điều tra loại trừ trên máy camera và tiếp tục tìm
kiếm những đối tượng khả nghi ra, thì chúng ta phải nỗ lực tìm những
người thuê phòng trọ tại thành phố Vân Thái. Tôi biết làm vậy chẳng khác
nào mò kim đáy biển, nhưng trong tình trạng chẳng nắm được manh mối
nào trong tay, thì cho dù biển rộng hơn nữa, ta vẫn phải mò kim thôi."

Trên đường ngồi xe trở về thành phố Phong Lĩnh, màn đêm buông

xuống ngoài ô cửa kính, bốn chúng tôi gật gù buồn ngủ.

Đột nhiên Trần Thi Vũ chợt bừng tỉnh khỏi giấc mơ, chọc ngón tay

vào người tôi, hỏi: "Đúng rồi! Chẳng phải hôm nay anh đặc biệt có hứng
thú với chiếc mũ bảo hộ lao động sao? Khi nãy ngồi trong phòng của tổ
chuyên án, sao anh không nhắc gì đến chuyện chiếc mũ đó vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.