KẺ DỌN RÁC - Trang 144

điều tra những người ở trạm thu mua phế liệu, nhưng không phát hiện thấy
điểm nào đáng ngờ."

"Nhà máy này có bao nhiêu công nhân?" Tôi hỏi.

"Hơn ba ngàn công nhân." Viên cảnh sát trả lời.

"Thế có bao nhiêu người đội mũ bảo hộ lao động đi làm?" Tôi hỏi.

Trần Thi Vũ lập tức quay sang nhìn tôi với ánh mắt như thể vừa bừng

tỉnh ngộ. Trong khi đó viên cảnh sát điều tra vẫn ngơ ngác chưa hiểu vì sao
tôi đột nhiên hỏi vậy, cậu ta mở sổ ghi chép ra, ấp úng nói: "Việc này... việc
này... tôi vẫn chưa hỏi."

"Sao cậu lại hỏi vậy?" Trưởng phòng Chu lúc nào nói chuyện cũng

nho nhã, nhẹ nhàng khác hẳn với cách nói chuyện bỗ bã, thô lỗ của đa số
thành viên trong tổ chuyên án.

Tôi cười đáp: "Khi khám nghiệm tử thi, chúng tôi phát hiện hung khí

là vật tày có bề mặt trơn nhẵn, có chỗ thẳng có chỗ lại vồng lên, làm bằng
chất liệu nhẹ, tiện mang theo bên người. Tôi ngẫm nghĩ rất lâu mà không
nghĩ ra vật đó rốt cuộc là vật gì, mãi cho đến khi đến hiện trường của vụ
giết người ở thành phố Vân Thái và nhìn thấy vật đó."

Tôi đưa những bức ảnh chụp chiếc mũ bảo hộ lao động ở thành phố

Vân Thái lên máy chiếu và nói: "Mũ bảo hộ lao động vừa vặn phù hợp với
mọi đặc điểm của hung khí."

Viên cảnh sát điều tra chen ngang: "Ô, tôi nhớ ra rồi! Ở công xưởng

này không bộ phận nào bắt buộc phải đội mũ bảo hộ lao động cả."

"Những bộ phận ở xung quanh công trường xây dựng thì sao?" Đáp án

này khiến tôi bất ngờ, mọi suy đoán của tôi bỗng chốc trở nên vô nghĩa.
Viên cảnh sát điều tra lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.