KẺ DỌN RÁC - Trang 163

hành khám nghiệm tình trạng vết thương cho người bị thương thì bị một
phóng viên chụp ảnh trộm. Việc này lẽ ra hết sức bình thường đúng không?
Ngày nào bác sĩ pháp y chẳng làm những công việc như vậy? Thế mà vị
phóng viên đó lại thông minh hơn những bác sĩ pháp y luôn nghĩ đơn giản
như chúng ta nhiều, anh ta đã đặt một tiêu đề rất kêu cho bức ảnh đó, rồi
còn viết cái gì mà cảnh sát canh phòng nghiêm ngặt ngoài phòng bệnh
24/24 giờ không cho nạn nhân được phép trao đổi thông tin với người
ngoài. Đúng là bịa đặt trắng trợn! Một vụ án đơn giản thế mà lại bị xào xáo
thành vụ án ẩn chứa âm mưu đen tối khổng lồ phía sau, ha ha!"

"Hả? Lại còn chuyện đó nữa sao?" Trưởng phòng Triệu lập tức thấy

tâm lý cân bằng trở lại, anh nói, "Có điều hiện trường lần này rất máu me,
tình trạng tử vong của người chết rất thảm. Bởi vậy bức ảnh kia vừa được
tải lên mạng là lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, gây ảnh hưởng
cực kỳ không tốt đối với xã hội."

"Chúng ta không sợ chuyện này ảnh hưởng xấu đến xã hội tới mức

nào, dù sao án mạng cũng xảy ra rồi. Điều chúng ta cần làm là phải nhanh
chóng phá án, như vậy chuyện xấu mới có cơ hội chuyển biến thành chuyện
tốt." Nói đến đây, tôi chợt nghĩ đến một điều nên liền hỏi luôn, "Hiện
trường có đẫm máu không?"

Trưởng phòng Triệu gật đầu, vẻ mặt không giấu được nét bi thương:

"Hầy! Hai ông bà già! Mất hết cả mặt."

"Hả?" Đại Bảo kinh ngạc kêu lên, "Không... không còn mặt sao?"

Trưởng phòng Triệu lắc đầu thở dài không đáp, anh quay người chui

vào trong xe dẫn chúng tôi đến hiện trường vụ án. Chiếc xe lao đi vun vút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.