KẺ DỌN RÁC - Trang 182

Cuối cùng, chúng tôi mở dạ dày của nạn nhân.

"Hình thái thức ăn trong dạ dày không còn nhìn rõ nữa, có lẽ đã tiêu

hóa được hơn hai tiếng rồi." Đại Bảo nhận xét, "Hay là chúng ta mở ruột
của nạn nhân xem thức ăn bên trong?"

Thông thường, khi giải phẫu, chúng tôi không cần mở phanh phần đại

tràng để khám nghiệm. Đặc biệt đối với hai thi thể này, công việc giải phẫu
của chúng tôi đã kéo dài trong suốt hơn năm tiếng. Lúc này chúng tôi đã
sức cùng lực kiệt.

Tôi gật đầu đồng ý với đề nghị của Đại Bảo: "Xác định thời gian tử

vong chính xác hơn một chút cũng tốt. Vả lại hai cụ già sinh hoạt rất điều
độ, tối nào cũng ăn cơm lúc sáu giờ, xác định được thời gian bữa ăn cuối
cùng thì hoàn toàn có thể phán đoán được thời gian tử vong thông qua thức
ăn còn lưu lại trong dạ dày, đó mới là cách chính xác nhất."

Căn cứ vào khoảng cách chuyển dịch của thức ăn trong dạ dày, chúng

tôi phán đoán nạn nhân tử vong sau khi ăn bữa tối tầm hai tiếng rưỡi.

"Tám rưỡi tối mới tử vong sao?" Tôi thắc mắc.

"Không đúng!" Bác sĩ Hậu nói, "Bảy rưỡi nhóm lửa, sao mãi đến tám

rưỡi nạn nhân mới tử vong được? Chẳng phải đầu tiên cần giết nạn nhân
sau đó hung thủ mới phóng hỏa ư? Lẽ nào đống lửa đó thực sự không hề
liên quan đến cái chết của nạn nhân?"

"Còn nữa, còn nữa... Tôi luôn nghĩ đến một vấn đề." Đại Bảo nói, "Vì

sao hung thủ dùng vật sắc để giết bà cụ mà lại dùng vật tày để giết ông lão?
Đã có vật sắc trong tay sao phải tốn hơi sức đi dùng vật tày? Ngoài ra, vật
tày đó có thể là vật gì được nhỉ?"

"Chúng tôi có thể đoán được hung khí mà hung thử sử dụng." Bác sĩ

Hậu nói, "Tôi nhớ ngay cạnh vị trí thi thể ông Trịnh Khánh Hoa ngã xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.