KẺ DỌN RÁC - Trang 180

"Đúng vậy!" Đại Bảo tán đồng, "Quần áo của bà cụ đúng là phản ánh

tình hình đó."

"Thế còn quần áo ông lão thì sao?" Lâm Đào hỏi.

Tôi và Đại Bảo bước đến cạnh xe đẩy xác, kéo túi đựng tử thi ra, để lộ

thi thể của ông Trịnh Khánh Hoa.

Đập vào mắt tôi là gương mặt đầy máu của nạn nhân Trịnh Khánh

Hoa. Khác với bà cụ Trịnh Kim Thị, gương mặt của cụ ông Trịnh Khánh
Hoa không hề nát vụn, có điều cũng chẳng thể phân biệt được dung mạo
nữa. Ngoại trừ lượng máu lớn bám vào mặt thì khoang mắt ông cụ bầm tím
và sưng to, sống mũi và hàm trên bị gãy gập khiến khuôn mặt biến dạng
hoàn toàn, trông méo mó, xấu xí.

Chúng tôi kiểm tra trang phục của Trịnh Khánh Hoa. Ông cụ mặc

chiếc quần ngoài bằng vải, bên trong mặc quần đông xuân, hai ống chân
của quần đông xuân được xắn cao đến đầu gối, nhưng chỉ khi cởi quần vải
bên ngoài thì mới phát hiện ống quần bên trong vẫn xắn cao. Dây đai buộc
quần không thắt, khóa quần cũng không kéo lên, chỉ cài cúc quần mà thôi.
Ông cụ để chân trần, không đi giày. Nghe nhân viên kỹ thuật hình sự phản
ánh đôi giày của nạn nhân nằm ở ngay gần vị trí nạn nhân tử vong. Trên
người nạn nhân còn mặc chiếc áo đông xuân, bên ngoài khoác thêm chiếc
áo vải không cài cúc.

"Ông cụ cũng mặc quần áo ngủ, nghe thấy động tĩnh nên trở dậy." Đại

Bảo nói.

Tôi gật đầu: "Nói chính xác hơn là ông cụ đang rửa chân, sau đó mặc

thêm chiếc áo ngoài và quần ngoài."

Mọi người nhìn ống quần đông xuân của ông cụ vẫn đang xắn đến tận

gối và đều đồng tình với nhận định của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.