KẺ DỌN RÁC - Trang 178

bàn giải phẫu, còn thi thể của ông cụ Trịnh Khánh Hoa vẫn đang nằm trên
xe đẩy đỗ ngay cạnh bàn giải phẫu.

Tôi đưa mắt nhìn thi thể, tim như bị ai bóp mạnh.

Tôi thường nói bác sĩ pháp y phải nếm trải thử thách về tâm lý còn

nhiều hơn cả bác sĩ thông thường. Tuy cùng đối diện với cái chết, nhưng
cái chết mà chúng tôi phải đối diện đáng sợ hơn nhiều. Có cái chết thảm
thương, có cái chết thi thể đã thối rữa, có cái chết mà nạn nhân đang ở độ
tuổi mơn mởn xuân xanh. Dẫu đã quen nhìn các phương thức chết tàn nhẫn
nhất, nhưng khi chứng kiến cái chết của hai cụ già ở trước mặt, tôi vẫn thấy
đau lòng, nhưng khi chứng kiến cái chết của hai cụ già ở trước mặt, tôi vẫn
thấy đau lòng, bởi đúng như lời trưởng phòng Triệu nói, hai cụ đều không
còn mặt.

Thi thể nằm trên bàn giải phẫu vấy máu từ phần cổ trở lên. Làn da

nhăn nheo phía trước vành tai cho thấy nạn nhân là người ở tuổi thất thập
cổ lai hy. Nhưng bắt đầu từ hai bên xương gò má cho đến phần trung tâm
của gương mặt thì dung mạo đã bị hủy hoại hoàn toàn. Thậm chí tôi còn có
thể nhìn thấy một vài mô não màu trắng sữa khảm vào giữa các vách sọ.
Tôi nhanh nhẹn mặc quần áo phẫu thuật, đeo găng tay bước đến bên cạnh
thi thể, kéo da mặt bốn phía trên mặt lại với nhau, cố gắng phục hồi dung
mạo như cũ. Hiển nhiên việc tôi làm chỉ hoài công vô ích. Giữa các mô trên
phần mặt giập nát, tôi thậm chí còn không phân biệt được các bộ phận.
Thoáng nhìn qua thì đây quả là một thi thể không hề có mặt.

"Gã phóng viên đó đúng là thất đức." Đại Bảo tức giận, "Trông thế

này mà nỡ lòng tung lên mạng."

"Hung khí nào có thể gây ra vết thương như thế này nhỉ?" Câu hỏi của

Lâm Đào khiến tôi giật mình thoát ra khỏi mớ tư duy rối rắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.