KẺ DỌN RÁC - Trang 177

phóng hỏa đốt nhà thì chẳng khác nào kê gối mơ giữa ban ngày. Như thế thì
gã này cũng đầu đất quá!"

"Đúng thế!" Bác sĩ Hậu đồng tình, "Ban đầu chúng tôi cho rằng hắn

đốt lửa để phi tang thi thể, nhưng sau đó nghĩ lại thì hắn chỉ cần châm mồi
lửa ở bất cứ chỗ nào trong phòng bếp là lửa đều dễ dàng bén cháy, làm thế
còn dễ dàng hơn đốt ở ngoài nhà nhiều!"

"Liệu có khả năng hắn muốn đốt thứ gì không?" Tôi hỏi, "Ví dụ như

hung khí hoặc quần áo dính máu chẳng hạn?"

"Chúng tôi cũng suy nghĩ mãi về điều này." Bác sĩ Hậu nói, "Nhưng

đốt bất kỳ thứ gì, bao gồm quần áo thì đều có vật kim loại ví dụ như cúc
quần, cúc áo, như thế thì khi sàng tro, chúng tôi phải tìm ra chứ! Nhưng
đằng này lại không sàng thấy bất kỳ vật gì. Bởi vậy chúng tôi cảm giác,
hung thủ làm vậy chỉ đơn thuần vì muốn đốt đống rơm đó mà thôi."

"Hắn làm vậy nhằm mục đích gì?" Tôi im lặng suy nghĩ.

Bác sĩ Hậu nói tiếp: "Cũng có khả năng đống rơm không liên quan đến

việc nạn nhân bị sát hại, hoặc cũng có thể trí tuệ của hung thủ có vấn đề."

"Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa!" Đại Bảo nói, "Bây giờ chúng

ta đến nhà xác thôi! Mọi người cứ lên xe trước, tôi đi vệ sinh một chút,
chẳng hiểu bữa sáng ăn gì mà giờ đau bụng thế!"

Nhìn Đại Bảo ôm bụng chạy vào cầu tiêu, tôi mủm mỉm cười: "Đúng

là giã gạo thì ốm, giã cốm thì khỏe!"

*

Khi chúng tôi đến nơi thì các bác sĩ pháp y đưa thi thể đến nhà xác đã

làm xong công tác chuẩn bị. Thi thể của bà cụ Trịnh Kim Thị được đặt trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.