KẺ DỌN RÁC - Trang 192

Lâm Đào lắc đầu: "Lúc trước chúng ta nghi ngờ cái rèm cửa, sau đó

khi điều tra cậu con trai thứ hai của ông bà Trịnh, anh ta thừa nhận khi phát
hiện hiện trường, anh ta đã giật phăng rèm cửa xuống vì quá kinh hoàng và
kích động, rồi quẳng nó vào chuồng lợn ở phía đối diện. Có lẽ đó là sự thật.
Tối qua chúng tôi tiến hành quan sát vết máu tiềm năng tiềm tàng trên cả
tấm rèm cửa, nhờ đó, tôi phát hiện thấy một dấu tay máu."

"Có chứng cứ rồi sao?" Tôi kinh ngạc kêu lên, "Sao cậu không nói

sớm? Có dấu vân tay máu sợ gì không phá nổi vụ án này?"

"Tại anh không biết đấy thôi!" Lâm Đào nói, "Trong giai đoạn điều tra

tiền kỳ, cảnh sát điều tra đã lấy dấu vân tay của toàn bộ những người có
khả năng liên quan đến vụ án hoặc có thời gian gây án, bao gồm cả dấu vân
tay của hai ông bà già hàng xóm. Nhưng tôi thức thâu đêm so sánh suốt tối
qua, tất cả đều bị loại trừ."

"Nhưng đã có dấu vân tay máu thì chắc chắn đó phải là dấu vân tay do

hung thủ để lại còn gì!" Tôi thắc mắc.

"Tôi cảm thấy nhà hàng xóm rất khả nghi." Đại Bảo nói.

"Hả?" Tôi hỏi, "Vì sao cậu lại thấy khả nghi?"

Đại Bảo nói: "Anh còn nhớ tối hôm qua sau khi xem xét hiện trường

xong xuôi thì tôi đột nhiên đau bụng phải đi nhà xí không? Nhà xí ở hiện
trường chắc chắn không được phép sử dụng nên tôi định ra ngoài nhà giải
quyết. Có điều khi tôi đi đến đầu hồi thì thấy có một nhà xí ở đó, màu ngói
thì có vẻ như mới xây. Nói chính xác hơn thì đó không phải là nhà xí mà là
một gian nhà gá tạm để làm nhà xí, ba mặt được đắp gạch cao đến ngang
lưng."

"Trong vườn của hiện trường không có nhà xí, như vậy nhà xí sơ sài

đó chắc là nhà xí của gia đình nạn nhân." Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.