KẺ DỌN RÁC - Trang 226

"Nói là nói vậy, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra chứng cứ trực tiếp

chứng minh Chiêm Lý Tưởng đã sát hại ba người còn lại." Tôi nói.

Trưởng phòng Bành gật đầu đồng ý: "Căn cứ vào tình hình mà Lâm

Đào phản ánh thì điểm quan trọng nhất là mặc dù chúng ta đã lục soát hiện
trường rất kỹ càng nhưng vẫn không tìm thấy hung khí gây án có dính
máu."

"Giờ chúng ta quá buồn ngủ, quá mệt nên đầu óc bắt đầu hỗn loạn

rồi." Tôi nói, "Chúng ta nên trở về ban chỉ huy lâm thời ở trên núi thôi. Thứ
nhất là có thể suy nghĩ kỹ lại từng chi tiết của vụ án trong lúc ngồi trên xe,
nhân tiện nghỉ ngơi trong chốc lát, thứ hai, lượng thông tin từ chỗ ban chỉ
huy là nhiều nhất, thứ ba là nơi đó ở rất gần hiện trường, chúng ta có thể
đến hiện trường kiểm tra lại lần nữa."

Bác sĩ Cừu vừa ngáp vừa vươn vai cho đỡ mệt mỏi, rồi nói: "Trưởng

khoa Tần dai sức thật đấy! Làm việc quần quật mà không biết mệt mỏi."

Sở dĩ tôi nhất quyết phải trở về ban chỉ huy chứ không nghỉ ngơi luôn

tại nhà xác của thành phố là bởi trong lòng tôi có vô vàn nghi vấn chưa thể
giải đáp, đầu rối như tơ vò, nên muốn đi xem rốt cuộc việc giám định ADN
và công tác điều tra có thông tin gì mới hay chưa. Mà đơn vị nắm được
nhiều lượng thông tin nhất chính là ban chỉ huy chứ không phải phòng thí
nghiệm của thành phố.

Trưởng phòng Bành gọi điện thoại yêu cầu đội xe của thành phố điều

hai lái xe khác chở chúng tôi đi thay cho cậu lái xe thức suốt đêm qua và
Hàn Lượng. Hai chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc và dần tiến vào
con đường núi.

Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trải qua lần trải nghiệm này, tôi

dường như có thể dễ dàng ngủ trong điều kiện xe xóc lắc liên tục, ngược lại
tôi còn thấy cũng không tồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.