KẺ DỌN RÁC - Trang 227

Không biết chợp mắt được bao lâu, đột nhiên tôi bừng tỉnh giấc vì trận

xóc nảy như lò xo. Thì ra xe chúng tôi bị mất phương hướng, tôi hoảng hốt
nhìn cậu lái xe, cậu lái xe cũng hoảng hốt nhìn lại tôi. Xe liên tục xóc điên
đảo đến nỗi mấy lần suýt húc đổ cả ụ bê tông bảo vệ ở ven đường và cắm
đầu lao xuống vực.

Sau mấy lần lắc lư, cuối cùng chiếc xe cũng phanh khẩn cấp, đầu xe

áp sát ụ cách ly, chỉ cần nhích thêm vài phân nữa thôi thì giờ này chúng tôi
đã chôn thây dưới hẻm núi.

Chúng tôi lục tục xuống xe, mặt cắt không còn giọt máu.

"Trời đất! Suýt thì tiêu đời!" Tôi nhìn chiếc lốp xe vừa bị nổ mà toàn

thân túa mồ hôi lạnh, "Thông thường khi xảy ra tình trạng này nghĩa là vụ
án có tình tiết oan khuất đấy!"

Tôi không mê tín, mà là khi nãy vừa ngủ mơ, tôi đột ngột nảy ra một

suy nghĩ, nên muốn mượn câu chuyện này để ngầm nhắc nhở mọi người
đừng định kiến với những gì mình trông thấy đầu tiên, mà hãy bình tĩnh suy
nghĩ lại từng chi tiết của vụ án.

Mọi người không đáp lời, chỉ yên lặng chung tay giúp cậu lái xe thay

lốp.

Sau khi thay lốp xong, Đại Bảo kéo tôi ra đoạn khúc cua tương đối

vắng vẻ để "thải túi nước trong bàng quang". Tiện đâu tiểu đấy là chuyện
thường ngày mỗi khi chúng tôi phải đến những hiện trường ở nơi núi cao
rừng sâu.

Giải quyết xong chính sự, đột nhiên tôi thấy ở vệ đường cách chỗ tôi

đứng không xa có một bó củi, chẳng rõ người dân nào trong thôn bỏ tạm nó
ở đó. Tôi như bị trúng tà bước về phía bó củi, rồi rút một thanh trong bó ra,
quan sát thật kỹ. Đây là thanh củi chẻ tư từ cây gỗ tròn, tạo thành một hình
mặt cắt trông giống như rẻ quạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.